“Tớ có một dự cảm mãnh liệt, công ty chúng tớ sau này chắc chắn sẽ niêm yết, không chừng còn vươn ra quốc tế, đem vinh quang về cho đất nước.” Chúc Thanh Phỉ nhìn cô, “Thế nên nếu cậu vào làm, chúng ta chính là những khai quốc công thần phò trợ hoàng đế đánh thiên hạ!”
Lời nói có phần cường điệu, nhưng quả thật Tống Duy bị cô ấy làm động lòng đôi chút, song vẫn còn do dự, “Tớ trước đây chỉ là chuyên viên cao cấp, cấp bậc quản lý, các cậu lại tuyển quản lý cấp cao.”
“Chuyện nhỏ, cậu làm quản lý ở chỗ chúng tớ thừa sức.”
“Vậy để tớ về cân nhắc.”
“Nhớ báo tớ một tiếng nếu cậu định nộp hồ sơ nhé, tớ sẽ nói trước với bên nhân sự.”
“Được.”
Tối trước khi đi ngủ, Tống Duy vào trang web tuyển dụng tìm công ty này, rồi tìm hiểu thêm qua trang chủ. Đúng như lời Chúc Thanh Phỉ, công ty có tên Quang Niên Khoa Kỹ này đang nổi lên như một hiện tượng trong ngành và rất được săn đón.
Tin tức cho biết vài ngày trước, Quang Niên Khoa Kỹ vừa hoàn thành vòng gọi vốn C, thị phần tăng trưởng mạnh mẽ, và có khả năng trở thành đầu ngành trong tương lai không xa.
Nam An là trung tâm ươm tạo ngành công nghiệp thực tế ảo của cả nước, hội nghị VR thế giới hàng năm đều tổ chức ở đây, được mệnh danh là thủ đô VR thực thụ. Tống Duy liếc nhìn thời gian thành lập của Quang Niên Khoa Kỹ – năm 2017, đúng vào năm sau khi công nghệ thực tế ảo bắt đầu bùng nổ.
Sản phẩm cốt lõi của Quang Niên Khoa Kỹ gồm dịch vụ xuất khẩu công nghệ, thiết bị đầu cuối VR/AR/XR, cùng với phát triển và ứng dụng AI trí tuệ nhân tạo, rất đa dạng.
Nhà đầu tư khôn ngoan thì không thiếu, nhưng cơ hội lại không nhiều. Tống Duy tin lời Chúc Thanh Phỉ, ông chủ của cô ấy quả thực là một người có tầm nhìn.
Trên ứng dụng tuyển dụng, công việc quản lý sản phẩm của Quang Niên Khoa Kỹ có mô tả trách nhiệm khá phức tạp. Tuy rằng trước đây ở công ty cũ cô cũng làm về sản phẩm công nghệ, nhưng đổi ngành vẫn luôn là một thử thách.
Cô lại xem qua các vị trí tuyển dụng của các công ty khác, trong lòng đã có sự so sánh, nhưng cuối cùng chưa nộp hồ sơ nào.
Thôi thì cho bản thân nghỉ một kỳ nghỉ trước đã, làm việc quần quật đến mức ngày nghỉ phép cuối cùng trong năm cũng chưa được nghỉ, nghĩ lại thấy thiệt thòi.
Buổi hòa nhạc diễn ra vào thứ Bảy, là một nhóm nhạc nổi tiếng khắp cả nước. Chúc Thanh Phỉ bảo vé rất khó mua, vị trí của họ lại là hàng ghế trước ở khu vực trong sân, người bình thường không mua nổi, chắc chắn là vé tặng.
Tống Duy không mấy hứng thú, cô không cuồng hòa nhạc, và lần này đi cũng không chỉ để xem biểu diễn.
Trưa thứ Bảy, nhân viên chuyển phát nhanh gọi điện, nói rằng bưu kiện gửi từ thủ đô đã đến nơi, nhờ cô chuẩn bị nhận hàng.
Từ thời gian học đại học đến khi làm việc ở thủ đô, cô đã sống tổng cộng bảy, tám năm. Hành lý dù có giản tiện đến đâu thì cũng chất đầy một chiếc xe tải nhỏ, tổng cộng bảy kiện lớn.
Ban đầu cô nghĩ bưu kiện sẽ đến vào ngày mai, đã hẹn trước với Tống Cao Dật là ngày mai ở nhà hỗ trợ. Vì vậy, hôm nay Tống Cao Dật vẫn đi viện nghiên cứu làm thêm giờ, còn Dương Nghênh Thu thì cuối tuần đi công tác không có nhà.
Cô hỏi nhân viên chuyển phát, anh ta nói có thể giao hàng tận nhà, điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Sợ rằng giao hàng đến muộn sẽ không kịp đi đúng giờ, cô nhắn tin cho Trần Quất Bạch, giải thích tình hình và nói rằng có thể không đến sớm, nhưng chắc chắn sẽ đúng giờ.
Anh lập tức gọi lại, hỏi có cần giúp đỡ không. Nghĩ đến cảnh hôm chuyển đồ ở thủ đô, cô cùng ba đồng nghiệp phải bận rộn cả nửa ngày, Tống Duy không dám đánh giá quá cao khả năng của mình, nên đã gật đầu đồng ý.
Trần Quất Bạch đến còn nhanh hơn cả nhân viên chuyển phát. Cảnh một nam một nữ đứng trong ngoài cửa có chút ngượng ngùng, nhất là anh còn mang theo một túi đồ. “Tôi tưởng bố mẹ cô ở nhà, nên mua chút quà.”
Tống Duy đứng tránh qua một bên, “Họ không có ở đây. Vốn là nhờ anh đến giúp, sao lại để anh mang quà. Cái này… cái này anh mang về đi.”
“Không sao, chỉ là ít trà thôi.”
Tống Duy không nói thêm gì nữa, dẫn anh vào ngồi xuống ghế sofa, rót sẵn ly nước. “Anh ngồi một lát, chuyển phát chắc sắp tới rồi.”
“Ừ.”
Trần Quất Bạch không uống nước, chỉ lịch sự đưa mắt quan sát căn phòng mới bước vào.
Mọi thứ sạch sẽ, ngăn nắp. Đối diện sofa không có tivi, thay vào đó là một tủ sách lớn đầy ắp sách. Ba, bốn ngăn trưng bày các loại cúp và bằng khen, xếp chật kín. Chủ nhân dường như không quá chú trọng những danh hiệu này, chỉ đơn giản tìm chỗ để tùy tiện đặt.
Trần Quất Bạch nhớ lại lời Trần Vận từng nói: nhà họ Tống thuộc hàng danh giá, bố là nhà nghiên cứu quan trọng tại Viện Vật lý Quốc gia, mẹ là hiệu trưởng một trường trung học. Thế hệ trước trong nhà cũng đều là người có học thức. Nói đây là gia đình tri thức quả không sai.
Nếu không phải anh có chút tiền bạc, chắc chẳng đến lượt anh và cô gặp mặt qua buổi xem mắt.
Tống Duy theo ánh mắt anh nhìn qua, giải thích: “Phần lớn là sách của bố mẹ tôi, giờ để đó làm vật trang trí thôi.”
Trần Quất Bạch quay lại nhìn cô. “Cô thích đọc sách à?”
“Tạm coi là vậy.” Tống Duy mỉm cười, “Hồi đi học bố mẹ quản nghiêm lắm, gần như không cho dùng điện thoại, chỉ có thể đọc sách giết thời gian.”
Trước năm mười tuổi, nhà họ còn sống trong một căn hộ nhỏ hai phòng gần trường trung học Nam An. Phòng khách hồi đó cũng gần giống bây giờ, không có tivi, thậm chí cả sofa cũng không. Chỉ có một tủ sách và một chiếc bàn dài, mọi hoạt động giải trí của cả gia đình đều diễn ra trên chiếc bàn đó.
Khi ấy, Dương Nghênh Thu và Tống Cao Dật còn rất hòa hợp. Ai xong việc trước sẽ cùng cô học bài, đọc sách. Trình độ đọc của Tống Duy cứ thế nâng cao dần, từ sách khoa học phổ thông đến triết học, thiên văn. Mỗi cuốn sách cô đọc đều có hai người trí thức cao ngồi bên giải thích và thảo luận.
Nhờ vậy, việc học với cô chưa bao giờ là khó khăn, đạt hạng nhất dường như dễ như trở bàn tay.
Trần Quất Bạch nhìn biểu cảm thư thái trên gương mặt cô, trong ký ức bỗng ùa về những câu nói quen thuộc từ thời trung học: “Tống Duy lớp 10/1 đứng nhất kỳ thi vào cấp ba toàn thành phố”, “Nghe nói cô ấy được chọn vào đội tuyển IMO (Olympic Toán Quốc tế)”, “Giải nhất cuộc thi hùng biện tiếng Anh thuộc về Tống Duy.”
Anh bừng tỉnh, hỏi: “Cô thích học à?”
Tống Duy nghe như vừa được kể chuyện cười, đôi mày cong lên, khóe miệng nở nụ cười: “Ai thích học chứ? Việc tôi ghét nhất đời này chính là học đấy.” Rồi cô hỏi ngược lại: “Còn anh thì sao?”
Trần Quất Bạch cười: “Không thích, nhưng vẫn phải học.”
“Đúng thế, chúng ta giống nhau cả thôi.” Tống Duy nhìn bức tường đầy sách đối diện, cảm thán: “Đọc sách có hai ý nghĩa. Tôi thích kiểu đọc đơn thuần hơn, tĩnh tâm, thư giãn, cảm nhận một thế giới và tư tưởng khác qua từng trang sách, để tâm hồn bay xa. Đó mới là tận hưởng.”
Đang nói chuyện thì Tuyết Hoa chạy ra, thân hình nhỏ bé loạng choạng bước đến chân Tống Duy.
Cô bế chú mèo con lên đùi, gãi nhẹ dưới cằm nó. Chú mèo ngửa cổ, nhắm mắt hưởng thụ. “Sao lại chạy ra đây thế? Đói rồi à?”
Giọng cô dịu dàng, nhẹ nhàng. Ánh mắt Trần Quất Bạch dừng lại nơi lúm đồng tiền nhỏ trên má cô, không thể rời đi.
Tân Hôn Cuối Năm - Tô Kỳ
Chương 11
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương tiếp
Loading...