Trần Quất Bạch đối diện là Đơn Khai Thành, cô thuận miệng hỏi: “Học…” vừa mới nói từ “học” Tống Duy liền nhớ tới lần trước có người đặc biệt hỏi, liền thay đổi lời:
“Quản lý Đơn, anh có cần không?”
Đơn Khai Thành từ chối, giọng điềm đạm:
“Không, cảm ơn.”
Tống Duy nhận hai ly cà phê, mang đến bàn mà không ai dám ngồi – bàn của sếp lớn, cô ngồi xuống, giả vờ quay qua hỏi chuyện Đơn Khai Thành:
“Quản lý Đơn, sáng nay các anh làm việc với bên phòng nghiên cứu hay cùng với chúng tôi?”
Đơn Khai Thành đáp:
“Buổi sáng làm việc với họ, buổi chiều sẽ sang bên cô.”
“Được rồi.”
Tống Duy quay đầu lại, cười tươi như hoa hỏi:
“Trần tổng, hôm nay anh có kế hoạch gì không?”
Trần Quất Bạch ánh mắt trầm tĩnh, giọng nói đều đều như khi trao đổi công việc với cấp dưới:
“Tôi đi cùng với quản lý Đơn.”
“Vất vả cho anh rồi, Trần tổng.”
Quán ăn đông đúc, câu chuyện giữa cấp trên và cấp dưới dừng lại tại đây. Một lúc sau, điện thoại trên bàn rung lên thông báo:
【Có khó chịu chỗ nào không?】
Trong khóe mắt, Tống Duy thấy người đàn ông vừa đặt điện thoại xuống. Cô trả lời:
【Không có.】
Một phút sau, anh lại nhắn tin:
【Tối nay anh xuống sớm, để cửa cho anh.】
Khóe môi Tống Duy giấu một nụ cười, cô đáp lại bằng một biểu tượng gật đầu.
Sau bữa sáng, mọi người chia thành hai nhóm. Phòng nghiên cứu đi làm việc với các bộ phận liên quan, còn Tống Duy và Đổng Duệ Thành đến phòng kinh doanh sản phẩm.
Công việc hôm nay đi sâu hơn so với hôm qua. Phù Dao Thanh còn dẫn họ đến một bệnh viện để khảo sát thực tế.
Đề tài thảo luận là cải cách thiết bị y tế. Đối tượng sử dụng là bác sĩ và bệnh nhân, nên trải nghiệm người dùng là yếu tố quan trọng nhất.
Sản phẩm của dự án ở giai đoạn đầu tiên là thiết bị hình ảnh y tế. Công nghệ hình ảnh truyền thống đã rất tiên tiến, nhưng để bác sĩ có thể nắm rõ tình trạng bệnh nhân, họ phải xem một loạt phim chụp và báo cáo, sau đó dùng chuyên môn để tổng hợp. Hệ thống AR có thể tích hợp tất cả thành một hình ảnh 3D toàn diện và tương tác, hỗ trợ bác sĩ trong quá trình chẩn đoán.
Sau khi trở về từ bệnh viện, Tống Duy không nghỉ ngơi mà tranh thủ từng phút để sắp xếp tài liệu.
Đến bốn giờ chiều, nhóm nghiên cứu đến để họp mặt với nhóm của cô.
Tống Duy báo cáo kết quả làm việc trong ngày, sau đó trình bày ý tưởng từ buổi khảo sát:
“Trần tổng, đa số bệnh nhân chỉ là người dân bình thường. Tôi đang nghĩ, liệu hệ thống của chúng ta có cần thiết phải cung cấp toàn bộ thông tin? Đối với bệnh nhân, biết càng nhiều có thể khiến mối quan hệ bác sĩ – bệnh nhân trở nên phức tạp hơn?”
Trần Quất Bạch hỏi:
“Có dữ liệu nào chứng minh không?”
“Không có. Trước đây chúng ta chưa từng khảo sát phần này.”
Anh quay sang hỏi Phù Dao Thanh:
“Quản lý Phù, cô nghĩ sao?”
Phù Dao Thanh gật đầu:
“Tôi nghĩ vấn đề này đáng để cân nhắc. Một số bệnh nhân có tâm lý yếu, việc cung cấp hình ảnh toàn diện và chân thực có thể gây tác động không mong muốn. Cần thận trọng khi quyết định mức độ thông tin hiển thị.”
“Vậy tiến hành điều tra khảo sát trước đã.”
“Rõ, Trần tổng.”
Tống Duy tiếp tục đặt vấn đề:
“Hiện tại, thiết bị của chúng ta đã có thể dựa vào thuật toán để đưa ra các gợi ý quyết định tiếp theo cho bác sĩ. Nhưng nếu bác sĩ phụ thuộc lâu dài vào AR và AI, vai trò chủ đạo của bác sĩ có thể sẽ dần bị lu mờ. Hơn nữa, nếu xảy ra sự cố y khoa khi bác sĩ áp dụng phương án của hệ thống, trách nhiệm phần này sẽ thuộc về ai?”
Trần Quất Bạch hỏi:
“Về khía cạnh đạo đức, đã có tiêu chuẩn thống nhất chưa?”
Phù Dao Thanh đáp:
“Có rồi. WHO đã ban hành quy tắc đạo đức liên quan cách đây hai năm.”
Người đàn ông trên ghế chủ tọa quay sang Tống Duy, cô tiếp tục:
“Nếu sự cố xảy ra, các quy tắc đạo đức chỉ là giải pháp sau cùng. Chúng ta có thể giải quyết tận gốc vấn đề này bằng công nghệ không?”
Trần Quất Bạch suy nghĩ giây lát rồi nói:
“Hoàn toàn có thể. Nhưng dù là AR hay AI, độ chính xác luôn phải được đặt lên hàng đầu. Nếu vì tránh rủi ro sự cố y khoa mà từ bỏ độ chính xác, liệu điều đó có dẫn đến nhiều rủi ro hơn không?”
Tống Duy cau mày, hạ giọng:
“Tôi không nói từ bỏ độ chính xác. Tôi nghĩ chúng ta cần từ gốc rễ giải quyết những vấn đề này, giữ nguyên chất lượng hiện tại và tiến thêm một bước, như vậy người dùng sẽ yên tâm hơn khi sử dụng.”
Trần Quất Bạch khẽ nhíu mày, nói chậm rãi:
“Hawking từng nói, ‘Tương lai của chúng ta là cuộc đua giữa sức mạnh công nghệ ngày càng tăng và trí tuệ của chúng ta trong cách sử dụng nó.’ Vì thế, cách sử dụng công nghệ phụ thuộc vào con người – vào quy hoạch của chính phủ và bệnh viện, vào sự thỏa thuận và hiểu biết giữa bác sĩ và bệnh nhân. Nếu chúng ta sợ công nghệ làm lu mờ vị trí của bác sĩ mà chần chừ, thì công nghệ sẽ không bao giờ tiến bộ.”
Không hiểu sao câu chuyện lại bị đẩy lên tầm cao như vậy, Tống Duy phản biện ngay:
“Con người có cảm xúc, có tư duy, có sinh mệnh. Trí tuệ nhân tạo và thực tại ảo được con người tạo ra là để phục vụ con người. Mối quan hệ giữa hai bên là cộng sinh chứ không phải thay thế.”
Hai người tranh luận qua lại, không ai nhường ai. Đổng Duệ Thành và Tiểu Hứa chỉ biết nín thở, không dám lên tiếng. Phòng họp im ắng đến mức có thể nghe rõ cả tiếng kim rơi.
Những cuộc tranh luận giữa bộ phận kỹ thuật và sản phẩm vốn dĩ không hiếm, nhưng Sở Kỳ khoanh tay, vẻ mặt thích thú như đang xem kịch vui: “Cặp vợ chồng này cãi nhau, thú vị ghê.”
Trần Quất Bạch nhìn cô hồi lâu, giọng hạ thấp:
“Tống Duy…”
Tống Duy không tránh ánh mắt anh, cương quyết:
“Trần tổng, là do tôi chuẩn bị chưa đủ. Mấy ngày tới, tôi sẽ chỉnh sửa báo cáo, bổ sung dữ liệu và đề xuất yêu cầu cụ thể hơn, sau đó trình bày lại với anh.”
Sở Kỳ ngồi thẳng dậy, bắt đầu dẫn dắt buổi họp:
“Vậy thì quản lý Tống hãy chuẩn bị thêm. Quản lý Phù, bên cô cũng cần trao đổi thêm.”
Phù Dao Thanh gật đầu:
“Rõ, Sở tổng.”
Sở Kỳ liếc đồng hồ, bật cười:
“Ôi chà, đã sáu giờ rồi. Giải tán thôi, đi ăn trước, ngày mai nói tiếp.”
Tất cả thở phào nhẹ nhõm, lần lượt rời khỏi phòng họp.
Khi chỉ còn lại Trần Quất Bạch và Tống Duy, cô thu dọn tài liệu, anh đứng bên cạnh nhắc:
“Đi ăn trước đã.”
Anh thay đổi vai trò trong một giây, nhưng Tống Duy vẫn chưa kịp thoát khỏi không khí buổi họp. Cô liếc anh một cái:
“Em phải tăng ca.”
“…Ăn xong anh sẽ tăng ca cùng em.”
“Không cần. Chúng ta không thống nhất quan điểm, em sợ bị anh ảnh hưởng.”
Trần Quất Bạch bất đắc dĩ:
“Anh sẽ không ảnh hưởng đến em.”
“Không được.”
Trần Quất Bạch đành xuống nước:
“Những điều em nói không phải không thể làm, nhưng cần cân nhắc lâu dài. Làm sao để thiết bị và hệ thống kiểm soát hành vi của con người vốn dĩ là một giả thuyết sai lầm.”
Tống Duy dừng tay đang tắt máy tính, lúc này không còn ai khác, cô nói thẳng hơn:
“Em nghĩ điểm bất đồng lớn nhất giữa chúng ta là anh muốn làm ra một công cụ kỹ thuật tinh vi, không bao giờ sai sót, có thể thay thế bác sĩ. Còn em, em muốn nó chỉ là một công cụ hỗ trợ, giúp bác sĩ và bệnh viện nâng cao hiệu suất điều trị. Trung tâm của y tế vẫn phải là con người – là bác sĩ, không phải máy móc lạnh lùng.”
Tân Hôn Cuối Năm - Tô Kỳ
Chương 83
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương tiếp
Loading...