Nhưng có một ngày, vị sếp luôn giữ mình thanh tâm quả dục của anh lại đột nhiên có đối tượng xem mắt. Lần trước, ngay sau khi ký xong hợp đồng vòng C của đợt gọi vốn, anh ta lập tức bỏ lại các vị đại lão trong phòng họp, nói có việc phải đi trước. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, người đã biến mất tăm.
Cách đây không lâu, anh ta bất ngờ hỏi Sở Kỳ: “Con gái thường thích làm gì?” Khi đó, trong tay Sở Kỳ tình cờ có hai vé xem hòa nhạc, anh bèn gợi ý.
Sở Kỳ vốn nghĩ anh ta sẽ không chịu bỏ ra hai, ba tiếng để đi nghe hòa nhạc, nào ngờ người ta lập tức hỏi xin vé.
Giờ đây, Sở Kỳ càng thêm tò mò: “Hai người đang quen nhau à?” Chưa kịp đợi câu trả lời, anh đã tự vỗ đùi cái đét: “Tôi đã nói mà, một nam một nữ đi xem hòa nhạc, lại thêm tiêu chuẩn kim cương như cậu thì chắc chắn là cưa đổ rồi. Bao giờ thì dẫn người ấy đến gặp mọi người?”
Trần Quất Bạch thần sắc điềm nhiên: “Chưa đâu, gặp không được.”
Sở Kỳ tặc lưỡi: “Ghê thật, trên đời này mà cũng có người Trần tổng không cưa đổ được?”
Trần Quất Bạch liếc anh một cái.
Sở Kỳ nhướn mày, nheo mắt: “Có cần tôi giúp không?”
“Không cần.”
Thấy anh ta không giống đang đùa, Sở Kỳ nghiêng người lại gần, giọng điệu nghiêm túc hơn: “Thật sự để tâm rồi à?”
Người đàn ông không trả lời, chỉ đổ bỏ dung dịch chưa hoàn chỉnh trong tay. Hương thơm nhè nhẹ lập tức lan tỏa khắp không gian.
Sở Kỳ nói: “Cũng đúng, sắp ba mươi rồi, cũng nên cân nhắc chuyện cả đời. Nếu thấy hợp thì tranh thủ cưa đổ đi.”
Trần Quất Bạch tháo găng tay, tựa người vào cạnh bàn: “Thế nào được gọi là hợp?”
“Thì điều kiện gia đình, nhân cách, ngoại hình, những cái đó chứ gì nữa.”
Trần Quất Bạch cười nhẹ: “Vậy có lẽ là không hợp lắm.”
“Hả?” Sở Kỳ nghĩ rằng anh đang nói gia cảnh đối phương không tốt hoặc ngoại hình bình thường, liền thuận miệng hỏi: “Vậy cậu thích cô ấy vì điều gì?”
Người đàn ông cúi đầu trầm ngâm hồi lâu, rồi lắc đầu: “Không biết, có lẽ là bẩm sinh.”
Trên đầu Sở Kỳ như xuất hiện hàng loạt dấu chấm hỏi.
Trần Quất Bạch vẫy vẫy không khí quanh mình, chậm rãi nói: “Trong mũi con người có một cơ quan gọi là ‘cơ quan lá mía’, còn được gọi là ‘cơ quan chọn bạn đời’. Mỗi người đều có mùi hương độc nhất, nếu cậu thích mùi hương trên cơ thể một ai đó, thì đó là do gen của cậu đã lựa chọn người ấy.”
“Loại mùi này còn được gọi là hương tính. Đó là pheromone đang phát huy tác dụng, có thể khiến cảm xúc dao động.”
Sở Kỳ hiểu lờ mờ: “Vậy cậu ngửi thấy mùi gì trên người tôi không?”
Trần Quất Bạch liếc anh: “Mùi mồ hôi.”
“… ” Sở Kỳ cạn lời. “Vậy là cậu thích mùi hương trên người cô gái ấy?”
Anh gật đầu: “Ừ.”
Như một loại độc dược.
“Vậy rốt cuộc là cậu thích cô ấy hay thích mùi hương đó?”
Trần Quất Bạch ngẩn ra một lát, không tìm được đáp án.
Không trả lời được, anh đành nói: “Cậu mau nộp báo cáo tổng kết năm nay cho tôi.”
Sở Kỳ kêu lên đầy đau khổ.
Lập trình thì dễ dàng, nhưng viết báo cáo và tổng kết lại là cực hình với một dân kỹ thuật như anh.
Anh lập tức chuyển đề tài: “Trần tổng, tối nay bên Hòa Hợp Capital hình như có chút hứng thú với chúng ta. Lần gọi vốn tiếp theo có lẽ phải dựa vào họ, cậu thật sự không định đi gặp à?”
Sở Kỳ tiếp tục thuyết phục: “Bây giờ đã gần cuối năm, là thời điểm tốt nhất để xây dựng mối quan hệ. Chuyện cô bạn gái kia cậu có thể dời lại, hẹn vào ngày mai cũng được mà.”
Trần Quất Bạch thần sắc không đổi: “Mọi chuyện đều có thứ tự trước sau, tôi đã hứa với cô ấy, không thể hủy hẹn vào phút chót.”
“Đây đâu phải công việc mà…”
Anh không nhìn Sở Kỳ nữa, nói: “Chuyện bên Hòa Hợp Capital nhờ cậu lo giúp.”
Sở Kỳ lại hét lên: “Trần Quất Bạch, cậu thay đổi rồi!”
Thật sự đã thay đổi! Trước đây, Trần Quất Bạch luôn đặt công việc lên hàng đầu, trời có sập xuống cũng chẳng liên quan đến anh. Giờ đây anh lại vì một buổi hẹn mà từ chối gặp các nhà đầu tư?!
Thật không thể tin được.
“Tuần sau nộp báo cáo tổng kết cho tôi.”
Sở Kỳ vội vàng chuồn mất.
Ngày làm việc, buổi tụ tập không kéo dài quá muộn. Sau khi dùng bữa xong, mọi người cũng không có kế hoạch đi tiếp.
Lúc tám giờ rưỡi, Tống Duy lặng lẽ đi thanh toán trước.
Cả nhóm cùng xuống lầu.
Các đồng nghiệp trẻ ai nấy đều tự về nhà. Tống Duy đến bãi đậu xe tìm anh.
Lên xe, nhiệt độ bên trong rất vừa phải, dường như xe vẫn chưa tắt máy.
Cô hỏi: “Đợi lâu rồi sao?”
Trần Quất Bạch liếc nhìn cô: “Không, tôi vừa mới đến.”
Anh khởi động xe, bật đèn xi-nhan, rồi lái xe rời khỏi bãi đỗ dưới tầng hầm của trung tâm thương mại.
Bên ngoài quả nhiên tuyết đang rơi, và không hề nhỏ. Mặt đất đã phủ một lớp mỏng.
“Thật sự tuyết đã rơi rồi.”
“Ừ, rơi được một lúc rồi.”
Tống Duy thích tuyết. Cô thích cảm giác ấm áp từ khăn quàng cổ và túi áo, thích cuộn mình thoải mái trên ghế sofa đọc sách trong lúc ngắm tuyết rơi, thích sáng tỉnh dậy trong chăn ấm, mở mắt nhìn thấy khung cảnh trắng xóa bên ngoài.
Hồi nhỏ, tuyết rơi nhiều hơn bây giờ. Sáng sớm thức dậy, tuyết thường dày qua mắt cá chân. Tống Cao Dật hay dẫn cô xuống lầu đạp tuyết, chơi ném tuyết, rồi về nhà với quần áo ướt sũng và bị mắng.
Ngôi nhà gần trường trung học Nam An có hệ thống sưởi không tốt, những đêm tuyết rơi, tan tuyết đặc biệt lạnh. Cô thường ngủ chung với Dương Nghênh Thu và những người khác. Cô nằm giữa, đôi khi họ kể chuyện, đôi khi bàn công việc. Tống Duy cứ thế lơ mơ rồi ngủ rất ngon.
Ký ức về những ngày tuyết rơi luôn thật đẹp, dường như bất kỳ điều gì vào ngày tuyết cũng đều ấm áp.
Năm nay cô đã gặp những bông tuyết nhỏ, cũng tìm được một công việc tốt. Đồng nghiệp ai nấy đều tử tế.
Nỗi buồn vì bị sa thải đang dần tan biến.
Tống Duy càng nghĩ càng vui vẻ, cô lén quay đầu nhìn. Hôm nay, Trần Quất Bạch đeo kính, gọng mảnh màu đen đơn giản, trông có chút khác lạ. Anh hôm nay mang dáng dấp của một chàng trai kỹ thuật chính hiệu, nhưng nét nền tảng vẫn không thay đổi, vẫn sạch sẽ, điển trai.
Những lời Lý Thừa nói tối nay khiến chút băn khoăn cuối cùng trong lòng cô tan biến.
Mặc dù không có lý do rõ ràng, nhưng cô tin rằng việc cô vào làm ở Quang Niên không phải vì sự thiên vị của anh.
Cô hỏi: “Anh ăn tối chưa?”
“Chưa.”
“…” Tống Duy nhỏ giọng: “Cứ thế này, anh sẽ sụp đổ trước cả công ty.”
“Không đâu, lượng thức ăn tôi nạp mỗi ngày là đủ.”
“… Vấn đề không nằm ở lượng thức ăn, mà là dạ dày của anh không chịu nổi việc ăn uống không điều độ như vậy. Tổng giám đốc nào chẳng mắc bệnh dạ dày.”
Tân Hôn Cuối Năm - Tô Kỳ
Chương 22
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương tiếp
Loading...