Chúc Thanh Phỉ trong lòng có chút chấn động. Trước đây, những điều này đều là cô làm. Tan làm, tiện đường mua một bó hoa, chỉ mong anh sau một ngày bận rộn sẽ có tâm trạng tốt hơn.
Giờ đây, đổi lại là anh làm những điều đó, dường như mỗi ngày đều tìm cách để khiến cô vui vẻ.
Ngày hôm ấy, khi cô về nhà, trên bàn ăn là hai chiếc pizza nướng, mỗi chiếc cỡ mười inch, hương vị cũng khác nhau.
Sở Kỳ từ bếp bước ra, nói: “Pizza ở đây ăn không ngon, anh tự làm hai cái, em thử xem sao.”
Chúc Thanh Phỉ thay giày xong đi tới, nhìn bàn ăn, chỉ riêng bề ngoài của pizza cũng đủ hấp dẫn. Cô đùa: “Anh có đi học thêm ở đâu không vậy?”
“Anh học từ các video hướng dẫn trên mạng thôi, không khó lắm.”
Chúc Thanh Phỉ không cảm thấy đói, vòng qua bàn ăn rồi ôm lấy anh, ngẩng đầu cười: “Sở tổng, bây giờ anh… hừm… đúng chuẩn một người chồng mẫu mực.”
Sở Kỳ ôm lấy eo cô, cười đáp: “Người ta nói, muốn giữ trái tim của người phụ nữ thì phải giữ được dạ dày của cô ấy.”
“Em có chạy đi đâu đâu, anh lo gì chứ.”
Sở Kỳ cúi đầu hôn cô, giọng nói nghiêm túc: “Anh phải về rồi, trong nước có dự án họ không xử lý được.”
Nghe xong, nụ cười trên mặt Chúc Thanh Phỉ thoáng chững lại.
Hai tháng qua, ngoại trừ công việc, hai người lúc nào cũng gắn bó bên nhau. Thời gian ấy tựa như quay về những ngày mới yêu, tràn đầy nhiệt huyết và đắm chìm trong nhau. Cô thích một Sở Kỳ như thế, thích một người mà tâm trí anh chỉ có cô.
Giờ đây anh nói phải rời đi, cô còn chưa xa anh mà lòng đã buồn, sau này biết làm sao đây.
Chúc Thanh Phỉ vùi mặt vào ngực anh, không nói lời nào.
Sở Kỳ dịu dàng vuốt tóc cô, “Anh đi chuyến bay ngày kia. Anh không ở đây, em phải tự chăm sóc bản thân thật tốt.”
Cô vẫn không nói được gì, chỉ khẽ ừ một tiếng.
“Xong việc anh sẽ qua đây với em.”
“Ừ.”
“Vợ ơi…”
Chúc Thanh Phỉ hít sâu, rồi khẽ nói: “Anh cứ về đi, em không sao đâu.”
Có lẽ vì gần đến ngày chia xa, đêm đó chuyện chăn gối của họ cuồng nhiệt hơn bình thường. Từ phòng khách đến phòng ngủ, thậm chí cả phòng tắm, đều để lại dấu vết của những phút giây đắm say.
Sau khi kết thúc, Chúc Thanh Phỉ không ngủ ngay. Cô gối đầu lên cánh tay anh, chờ khi tâm trạng lắng xuống mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Đợi em về nước, chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn.”
Cô hiểu tại sao Sở Kỳ ở lại đây suốt hai tháng, cũng hiểu tại sao trong hai tháng này anh lại làm nhiều đến thế.
Trước đây, cô không có cảm giác an toàn; giờ đây, người thiếu cảm giác an toàn lại là anh.
Cô đang dần trưởng thành, cuộc sống có trọng tâm mới, từng bước tìm được chính mình. Nhưng trong quá trình đó, có lẽ cô đã lơ là anh. Hoặc có lẽ, anh không còn cảm nhận được tình yêu trọn vẹn như trước từ cô, nên mới bắt đầu sợ hãi mất đi cô.
Điều này không phải là điều gì đáng tự hào. Tình yêu mà luôn nghiêng về một phía thì sớm muộn cũng xảy ra vấn đề. Trước đây cô yêu anh rất nhiều, khiến anh áp lực. Còn bây giờ, tình yêu của Sở Kỳ dành cho cô lại quá nặng nề.
Cô hy vọng tình yêu giữa hai người là bình đẳng, không phải vì ai yêu nhiều hơn mà sợ hãi. Dù có xa nhau, cả hai vẫn có thể sống cuộc đời của riêng mình, yên tâm chờ ngày đoàn tụ.
Ban đầu, cô định hoàn thành công việc ở đây rồi mới tính đến chuyện kết hôn, nhưng nếu việc đăng ký kết hôn có thể mang lại cho anh cảm giác an toàn, cô sẵn lòng làm điều đó.
Tuy nhiên, cô hiểu rõ khoảng cách hơn vạn dặm này không thể chỉ dựa vào một tờ giấy hôn thú mà duy trì tình yêu.
Chúc Thanh Phỉ ngẩng đầu, tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt anh, dịu dàng nói: “Sở Kỳ, em không phải là Thời Kiệt. Anh hãy có chút niềm tin vào em, cũng như vào chính anh, vào tình yêu ba năm của chúng ta.”
Ánh mắt Sở Kỳ trầm xuống, nhìn cô không chớp.
“Có thể lời nói của em hơi nhạt nhẽo, nhưng xin anh hãy tin em. Những gì anh có thể làm vì em, em cũng sẽ làm được vì anh.”
Đôi mắt vốn tĩnh lặng của anh dần trở nên ấm áp. Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang áp bên má mình, nhẹ nhàng đáp: “Anh tin em.”
Sở Kỳ trở về nước, cuộc sống của họ trở lại bình thường, thời gian lặng lẽ trôi trong nhịp sống bận rộn.
Trước Tết, anh không thể qua thăm cô. Hai người mỗi ngày đều gọi video. Ở chỗ cô là buổi tối, còn bên anh là buổi trưa, vì thế mỗi buổi trưa cửa phòng làm việc của phó tổng giám đốc tại tòa nhà Quang Niên luôn đóng kín.
Tuy nhiên, phần lớn thời gian, video chỉ bật mà không nói gì. Cô làm việc của cô, anh bận việc của anh.
Có khi quên không tắt máy, sáng sớm thức dậy, Chúc Thanh Phỉ luôn thấy điện thoại cạn pin và tự tắt nguồn. Vì điều này, cô nhắc nhở anh lần sau nhớ kết thúc cuộc gọi, tránh bỏ lỡ những tin nhắn hay cuộc gọi quan trọng. Anh không chịu, giọng đầy ấm ức: “Anh chỉ muốn nhìn em ngủ thôi, không được sao?”
“Trời ạ, sao anh lại dẻo miệng như vậy!” Cô cố gắng nghiêm giọng: “Nếu nhà hoặc hàng xóm xảy ra chuyện như hỏa hoạn mà họ không liên lạc được với em, anh nói phải làm sao?”
Lúc này, anh mới chịu thỏa hiệp.
Rồi đến Tết Nguyên Đán.
Mọi người trong công ty đều muốn nghỉ lễ, nhưng công ty ở nước ngoài không nghỉ, không thể để đối tác chờ đợi suốt bảy ngày. Vì thế, đây là lần đầu tiên cô đón Tết ở nước ngoài.
Hai ngày trước giao thừa, cô gọi điện cho anh, nói rằng không thể về nước. Anh nửa đùa nửa thật: “Vợ ơi, em có muốn anh qua không?”
Cô muốn.
Nhưng lại có chút lo lắng, “Anh đừng qua đây, ở nhà với bố mẹ anh đi. Cũng đến nhà em thăm bố mẹ em nữa. Em đã hơn nửa năm không về rồi.”
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn sống và làm việc ở Nam An. Ngay cả khi chuyển lên thủ đô, cô vẫn thường xuyên về thăm nhà. Đây là lần đầu tiên cô ở xa nhà lâu đến vậy.
Sở Kỳ: “Em chỉ cần trả lời, có muốn anh qua không?”
Cô cắn môi, “Muốn.”
“Vậy mở cửa ra đi.”
Cô sững người, sau đó vui mừng đến mức vứt luôn điện thoại, chạy ngay ra mở cửa.
Ngoài cửa, người đàn ông vẫn giữ trạng thái cuộc gọi, bất ngờ bị cú đẩy mạnh khiến anh lùi về sau.
Hương vị thân quen ùa vào, khiến mắt cô cay cay. Chúc Thanh Phỉ ôm lấy mặt anh, tìm đến môi anh mà hôn.
Khi nụ hôn vừa sâu hơn, một tiếng ho khẽ vang lên bên cạnh.
Cô nghĩ đó là hàng xóm đi ngang qua, vội buông anh ra, nép vào lòng anh, mặt đỏ bừng.
Sở Kỳ bật cười, vỗ vai cô: “Là bố mẹ em.”
???
Chúc Thanh Phỉ ló đầu ra khỏi vai anh, nhìn thấy bố mẹ mình cũng đang bối rối, ngại ngùng không dám nhìn thẳng.
Từ ngượng ngùng chuyển thành vui mừng, cô chạy đến ôm chặt lấy mẹ mình, nước mắt tuôn rơi: “Mẹ…”
Đây là cái Tết đầu tiên cô đón ở nước ngoài, nhưng được đoàn tụ với gia đình, khiến cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Bố mẹ cô ở lại hai tuần. Trong khoảng thời gian ấy, mỗi khi cô tan làm về nhà, đều có sẵn bữa cơm nóng hổi chờ đợi. Ngay cả những lời càm ràm của bố mẹ cũng trở nên đáng yêu hơn bao giờ hết.
Cô cũng xin nghỉ hai ngày, cộng thêm cuối tuần là bốn ngày, Sở Kỳ lái xe – với bằng lái quốc tế vừa đổi – đưa cả nhà đi du lịch quanh Los Angeles, hoàn toàn thư giãn.
Tân Hôn Cuối Năm - Tô Kỳ
Chương 203
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương tiếp
Loading...