Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên

Chương 47



Nghe đến ba trăm vạn lượng, sắc mặt Lục Thiệu cuối cùng cũng nghiêm túc hẳn lên.

Lục Thiệu quanh năm chinh chiến ở Mạc Bắc, hoàng thượng nghi kỵ Lục Thiệu nắm binh tự trọng, bớt xén quân phí hết lần này đến lần khác, một năm chỉ cấp vài chục vạn lượng bạc.

Nghe cha ta nói, Lục Thiệu thậm chí còn làm sơn tặc ở phương Bắc, chuyên hắc ăn hắc, cướp bóc sơn phỉ và những thương nhân giàu có, dùng số bạc cướp được để trang trải quân phí.

Nhưng mà, tường thành biên giới cần tu bổ, mười mấy vạn binh mã cũng cần ăn cơm...

Lục Thiệu gần như dọn sạch cả phủ đệ của mình rồi, nhưng Trấn Bắc quân dưới trướng vẫn sống khổ sở như ăn mày.

Ba trăm vạn lượng bạc này của ta, Lục Thiệu không thể nào không động tâm.

"Ngươi có dám lập giấy trắng mực đen?"

Ta không chút do dự ký tên vào tờ giấy Lục Thiệu đưa cho, còn ấn cả dấu tay.

Lục Thiệu nhướng mày:

"Dẫn quân vây phủ Dương tướng quân tự nhiên là không thể, Dương tướng quân quyền cao chức trọng, lại là tâm phúc của hoàng thượng."

"Ngày mai yến hội của Trưởng công chúa, ta sẽ cùng ngươi đi, đến lúc đó ta tự có quyết định."

"Cửu vương gia!"

Ta túm lấy ống tay áo Lục Thiệu, trong ánh mắt sắc bén của hắn lại ngượng ngùng buông tay ra:

"Vương gia, nếu hôm nay không vây phủ Dương tướng quân, ngày mai, có thể phải vây cả kinh thành rồi."

"Tốc độ lây lan của nhục thi như thủy triều dâng trào, không phải sức người có thể cản nổi."

Lục Thiệu cuối cùng cũng bắt đầu nhìn ta một cách nghiêm túc, hắn nheo đôi mắt phượng hẹp dài, cẩn thận đánh giá ta từ đầu đến chân, rồi nói:

"Ngày mai, bản vương tự có chủ trương."

Hắn thật tự tin, hy vọng năng lực của hắn có thể xứng với sự tự tin đó.

Về đến nhà, ta nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không yên tâm, chạy đến kho binh khí của phụ thân lục lọi một lượt.

Các loại ám khí, d.a.o găm, tụ tiễn, nhuyễn kiếm...

Ta và Hồng Đậu quả thực đã trở thành những cỗ máy vũ khí di động, ngay cả trâm cài đầu cũng thực chất là hai thanh trâm kiếm.

"Phụ thân, ta nhận được tin, ngày mai Cửu vương gia có thể sẽ ám sát hoàng thượng trong yến hội của Trưởng công chúa."

Trên bàn ăn, ta nghiêm trang nói hươu nói vượn với cha nương.

Cả nhà lập tức như lâm đại địch.

"Phụ thân, người và mẫu thân cứ cáo bệnh ở trong phủ đi, nhớ canh giữ phủ môn cho cẩn thận, một con ruồi cũng không được thả ra, cũng không được thả vào."

"Ngày mai, kinh thành sẽ có đại biến động!"

Thần sắc của ta nghiêm túc hơn bao giờ hết, phụ mẫu ta hoảng hốt: "Con à, cả nhà mình trốn ở nhà không được sao?"

Ta lắc đầu: "Không thể để Cửu vương gia nghi ngờ, phụ thân, người cho con hai nữ hộ vệ giỏi võ công nhất trong phủ."

Sau khi vũ trang từ đầu đến răng, ta dẫn theo Hồng Đậu và hai hộ vệ giả trang thành nha hoàn đến phủ công chúa.

Trong phủ ca múa mừng thái bình, vàng son lộng lẫy.

Bên phía nữ quyến, mọi người đều đang chờ xem trò cười của ta.

Bởi vì Tô Thanh đã đến trước ta.

"Ối chao, Dương phu nhân đến muộn vậy, người nhà của ngươi lại đến trước rồi kìa."

Trưởng công chúa nghiêng người trên ghế mềm, châu ngọc đầy đầu, vô số phong lưu hoa quý.

Nàng cười khẩy một tiếng, hơi nhếch cằm kiêu ngạo liếc nhìn ta:

"Dương phu nhân không giới thiệu sao? Nghe nói Dương tướng quân nhà ngươi rất cưng chiều vị Tô di nương này, thật là tình cảm phu thê sâu đậm."

Trước đây Trưởng công chúa một lòng làm mối cho biểu muội nhà mình, muốn tác thành chuyện hôn sự giữa biểu muội và Dương Hạo Viễn.

Không ngờ Dương lão tướng quân lại vừa mắt ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, còn vì thế mà từ chối Trưởng công chúa.

Vì vậy, Trưởng công chúa đã hận ta, mỗi khi có yến tiệc quan trọng, đều sẽ tìm cơ hội gây khó dễ cho ta.

Ta không chút biểu cảm nhìn Tô Thanh đang ngồi ngay bên phải Trưởng công chúa.

Hôm nay nàng ta trang điểm vô cùng tỉ mỉ.

Chỉ là sát khí sau lưng cuồn cuộn như mây đen, hài nhi trong bụng đã chui ra đứng ngay trên bụng nàng ta nhảy nhót.

Thật sự quá đáng sợ...

Thấy sắc mặt ta trắng bệch, Trưởng công chúa trong lòng đắc ý vô cùng.

Triều đình xưa nay trọng văn khinh võ, hôm nay những người được mời đến dự tiệc đều là những thế gia thanh lưu.

Ta nhìn một lượt, những người bạn thân thiết ngày xưa không một ai có mặt.

Không có, thật tốt.

"Tô di nương, mau kể xem ngươi và Dương tiểu tướng quân quen nhau như thế nào đi?"

"Đúng đó, nghe nói ngươi còn cứu mạng hắn nữa kìa!"

Một đám người theo sự chỉ thị của Trưởng công chúa, bắt đầu lạnh nhạt chế giễu ta.

Ta sờ vào thanh nhuyễn kiếm quấn quanh eo, trong lòng hoảng sợ đến mức gần như không nắm chặt được tách trà.

Chỉ mới một ngày không gặp, sát khí của Tô Thanh đã nặng hơn rất nhiều.

Ta gắng gượng ngồi một lúc. Trưởng công chúa thấy ta bộ dạng mặc người xâu xé, không khỏi cảm thấy có chút vô vị:

"Khai tiệc thôi, đi nào."

"Lạc Vân Hòa, lưỡi của ngươi hôm nay bị mèo tha đi đâu rồi sao?"

Trưởng công chúa đi đến trước mặt ta, hậm hực trừng mắt nhìn ta một cái, lúc này mới không cam lòng dẫn đầu bước về phía trước.

Ta nào có tâm trí để ứng phó với nàng ta, lúc này mọi tâm tư của ta đều đặt lên người Tô Thanh.

Trong phủ công chúa có một khu vườn cực lớn, yến tiệc được tổ chức ngay trong khu vườn này.

Bên trái là nữ quyến, bên phải là nam tân, ở giữa dùng vài bức tượng băng với hình dạng khác nhau làm vách ngăn.

Vì thời tiết nóng bức, trên mỗi chiếc bàn đều có một chiếc ô khổng lồ che, đảm bảo vị trí luôn râm mát.

Gió mùa hè thổi qua, mang theo hơi lạnh của tượng băng, xung quanh lại bao quanh bởi các loài hoa đua nhau khoe sắc. Tất cả nữ quyến tham gia yến hội đều tấm tắc khen ngợi, ngay cả ta cũng không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.

Loading...