Hệ Liệt Linh Châu Tỷ Muội Thiên

Chương 80



"Cứ quyết định vậy đi, hai đứa gần đây phải ăn nhiều vào, bồi bổ cơ thể một chút, đến lúc đó làm cô dâu xinh đẹp!"

Bố mẹ dắt em trai lên lầu, chị tôi tuyệt vọng ngã quỵ xuống đất, ánh mắt nhìn tôi cuộn trào những cảm xúc mà tôi không thể hiểu nổi.

Tôi cũng thấy bố mẹ thật quá đáng, thời đại nào rồi mà còn có của hồi môn?

Tôi bước đến bên chị, đỡ chị dậy:

"Chị ơi, chị đừng sợ, đợi bố mẹ gả chúng ta đi, em sẽ tìm cách để chị lén bỏ trốn."

Chị tôi vẫn ngồi cứng ngắc như khúc gỗ trên sàn nhà, nghe tôi nói hai chữ "bỏ trốn", chị cười khẩy một tiếng rồi ngẩng đầu lên:

"Không phải mày thật sự nghĩ rằng, họ muốn gả chúng ta đi chứ?"

Sự thật sắp được phơi bày, tôi bày ra vẻ mặt nghi hoặc, nhưng tim đập thình thịch.

Chị tôi từ nhỏ đã rất thông minh, trong làng chúng tôi chỉ có con trai mới được đi học, con gái không ai biết chữ.

Nhưng lần nào chị cũng tìm cớ đi làm, rồi vòng qua trường học trong làng để nghe thầy giáo giảng bài.

Đến khi em trai tôi bắt đầu đi học tiểu học, chị lại lén lút ở nhà lật xem sách vở của em.

Trước đây tôi còn thấy chị dùng cành cây viết chữ trên nền đất bùn, chị là cô gái duy nhất trong làng chúng tôi biết chữ.

Một người chị thông minh như vậy, chắc chắn biết rất nhiều điều mà tôi không biết.

Chị tôi đứng dậy, ánh mắt lạnh băng lướt nhìn tôi từ trên xuống dưới, mãi một lúc lâu sau, chị mới nở một nụ cười ngọt ngào với tôi.

Nhưng nụ cười ấy, lại không chạm đến đáy mắt.

"Em gái ngoan, chị sẽ không bỏ rơi em đâu, chị sẽ đưa em cùng chạy trốn."

Chị nói, những cô gái trong làng chúng tôi, vào ngày sinh nhật 18 tuổi không phải là đi lấy chồng, mà là đi chịu chết.

Loại nước hoa mà làng tôi sản xuất gọi là "Oán Nữ Hương", có tác dụng k1ch thích t.ì.n.h d.ụ.c và gây ảo giác hiếm thấy.

Nghe nói người dùng nước hoa này khi ân ái có thể cảm nhận được niềm vui vô hạn, cái cảm giác đó khiến nhiều phú hào bên ngoài phát điên vì nó.

Và nguyên liệu để làm nước hoa, ngoài mồ hôi của chúng tôi ra, còn có ba loại hương liệu quan trọng nhất.

Đó là trinh huyết, nước mắt tử thi và dầu xác chết.

Mỗi loại nguyên liệu đều phải tuân thủ nghiêm ngặt theo công thức. Vì vậy khi tôi giảm cân, bố mẹ mới hoảng sợ đến thế.

Bởi vì tôi nhẹ cân, những nguyên liệu đó sẽ không đủ lượng, phải lấy cơ thể của chị để bù vào.

Tất cả những hiện tượng vô lý đều trở nên hợp lý, chẳng trách mẹ lại lo lắng về cân nặng của tôi đến vậy, làng không cho phép tất cả các cô gái tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Họ không cho chúng tôi đọc sách, không cho chúng tôi trưởng thành, bởi vì tất cả chúng tôi chỉ có thể sống đến 18 tuổi, nên không đáng để tốn công sức dạy dỗ.

"Còn 20 ngày nữa là đến sinh nhật em, trong thời gian này chúng ta hãy chuẩn bị sẵn sàng, trước khi dân làng đưa chúng ta đi, chúng ta hãy nhanh chóng bỏ trốn đi."

Chị tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, nhìn tôi rất nghiêm túc.

Tôi gật đầu, nhưng trong lòng lại âm thầm đề phòng.

Nếu không phải bố mẹ nói muốn gả chị làm của hồi môn, liệu chị có muốn mang tôi đi cùng không?

Hơn nữa, chị thật lòng muốn mang tôi đi cùng, hay chỉ đơn thuần muốn lấy tôi làm lá chắn?

Dù sao, tôi chạy chậm hơn chị nhiều…

Mấy ngày tiếp theo, tình trạng của tôi và chị hoàn toàn trái ngược.

Tôi vẫn lén lút nôn mửa, cố gắng vận động khi mọi người không chú ý. Còn chị buổi tối không còn ra hồ nước lạnh nữa, cũng bắt đầu ăn ngấu nghiến những thứ tôi để lại cho chị. Cả hai chúng tôi đều âm thầm chuẩn bị cho cuộc bỏ trốn.

Bố mẹ tôi phát hiện dù cho tôi ăn bao nhiêu, tôi vẫn ngày càng gầy đi, họ hoàn toàn rơi vào hoảng loạn.

"Cứ thế này không được, đời tôi sao mà khổ thế này, vốn dĩ còn trông chờ kiếm một mẻ lớn, cứ gầy thế này, tộc trưởng nhất định sẽ gây khó dễ cho chúng ta!"

"Không được, không thể đợi nữa, chúng ta đưa người vào sớm hơn đi!"

Tôi và chị đứng hai bên ngoài phòng bố mẹ, lén nghe họ nói chuyện.

Phòng bố mẹ ở tầng hai, phòng chúng tôi ở tầng một, và họ nghĩ chúng tôi đã ngủ rồi, tiếng nói chuyện không cố ý hạ thấp.

Tôi và chị nhìn nhau, đều thấy sự kinh hãi và hoảng sợ trên khuôn mặt đối phương.

Sau khi nhẹ nhàng xuống lầu, chị tôi mặt trầm xuống nhìn tôi:

"Họ bất nhân, thì đừng trách chúng ta bất nghĩa."

Tôi kinh hãi nhìn chị, những gì chị nói, sẽ không phải là ý mà tôi đang nghĩ chứ?

"Nhân lúc họ chưa phát hiện ra điều bất thường của chúng ta, một mồi lửa, thiêu trụi tất cả."

"Nhưng, đó là bố mẹ và em trai mà!"

Chị tôi cắn răng, khuôn mặt thanh tú lộ vẻ dữ tợn:

"Chúng ta coi họ là người thân, họ lại nuôi chúng ta như súc vật."

"Cho mày ăn, cho mày uống, đợi mày đến 18 tuổi rồi g.i.ế.c mày bán đi, mày nói xem, chúng ta có gì khác heo?"

Tôi há miệng, muốn nói gì đó, nhưng cổ họng khô khốc không nói nên lời.

Chị tôi điên rồi, tôi cũng điên rồi, bởi vì tôi lại không hề muốn ngăn cản chị ấy.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ một ngày trước sinh nhật tôi, cân nặng của tôi đã giảm xuống chỉ còn 100 cân.

Sau khi giảm cân, động tác của tôi cũng linh hoạt hơn rất nhiều, ít nhất là khi đi bộ không còn thở d ốc nhiều nữa.

Mấy ngày nay chị tôi không ngủ được mấy, mỗi đêm khuya chị đều vào rừng nhặt cành cây khô và lá thông về nhà, rồi ban ngày khi bố mẹ đi làm ở nhà máy nước hoa, hai chị em tôi sẽ phơi khô những cành cây và lá thông này ở sân.

Đợi bố mẹ ngủ say, tôi và chị chất tất cả những thứ này trước cửa phòng bố mẹ.

Loading...