Nói xong Chu Dã rút điện thoại ra mở Alipay, tắt xong chức năng tự động nạp tiền, còn lắc lắc trước mặt tôi.
Màn hình trước mặt lung lay khiến lòng tôi chìm thẳng xuống đáy, đầu óc càng trống rỗng.
Đây không phải là cô hồn dã quỷ, đây chính là Chu Dã! Cô hồn dã quỷ không thể biết Chu Dã đã đăng ký nạp tiền điện thoại tự động cho tôi, cũng sẽ không có từng lời nói cử chỉ giống hệt Chu Dã thế này.
Thấy tôi đứng ở cửa không chịu nhường đường, trên mặt Chu Dã thoáng qua vài phần thiếu kiên nhẫn, anh ta bực bội gãi đầu, sau đó còn vò gáy hai cái.
"Trình Thiến, chúng ta đã chia tay rồi, cô cũng không phải là loại người đeo bám dai dẳng, bình thường kiêu ngạo lắm cơ mà, chia tay rồi cô có thể dứt khoát một chút được không?"
"Tôi ở với ai là tự do của tôi, cô đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, phiền phức!"
Động tác quen thuộc, câu cửa miệng quen thuộc. Trước đây khi tôi và Chu Dã yêu nhau, Đường Hân Hân luôn lấy cớ tiếp cận Chu Dã, không có việc gì là cứ lảng vảng bên cạnh anh ta. Lúc đó Chu Dã đối với cô ta, chính là ánh mắt này.
"Đường Hân Hân, cô có thể đừng lúc nào cũng dựa vào tôi gần như vậy được không? Phiền phức!"
Chỉ là lần này đối tượng bị ghét bỏ đã từ Đường Hân Hân chuyển sang tôi. Tôi nhìn họ với đủ mọi cung bậc cảm xúc, nhất thời tâm trạng cực kỳ phức tạp. Xót xa, tức giận, mơ hồ, nghi ngờ…
Đường Hân Hân nở nụ cười chiến thắng, cô ta lườm tôi một cái rồi đắc ý ôm cổ Chu Dã, nhón chân hôn anh ta một cái:
"Thôi được rồi, anh cũng mau về đi, ký túc xá sắp tắt đèn rồi, đừng tiễn em nữa."
Tôi quay người lại, không muốn nhìn hai người họ tình tứ, đúng lúc này, điện thoại reo lên, đầu dây bên kia là giọng nói lo lắng của bà tôi:
"Thiến Thiến, quỷ sai đại nhân đã đi tra sổ sinh tử, Chu Dã chưa chết, dương thọ của nó còn hơn sáu mươi năm nữa!"
Tôi cảm thấy mình đang ở trong một màn sương mù dày đặc, người và âm thanh xung quanh tôi đều rất xa xôi.
Chu Dã chưa chết, vậy hồn ma trong sợi dây chuyền của tôi, là ai?
Về đến ký túc xá đợi Đường Hân Hân và mọi người ngủ hết, tôi chạy vào nhà vệ sinh thả hồn ma Chu Dã ra, một người một ma nhìn nhau chằm chằm trong đêm tối.
"Sao cô lại khóc?"
Trong mắt hồn ma Chu Dã lộ ra sự ngây thơ trong sáng, trông như một con nai non sợ hãi trong rừng. Tôi lau mặt, cắn mạnh ngón trỏ chọc vào giữa trán anh ấy.
Khế ước giữa linh môi và quỷ có nhiều loại, thông thường chỉ là khế ước phổ thông, còn cái tôi vừa dùng là khế ước cao nhất. Linh môi và quỷ hồn sẽ chia sẻ ký ức, chia sẻ cảm giác, hồn phách nương tựa vào nhau, cho đến khi c.h.ế.t mới có thể chia lìa chúng tôi.
Khế ước hoàn thành, tôi nhắm mắt cố gắng tìm kiếm ký ức của Chu Dã, nhưng lại thấy mình đang ở trong một không gian hỗn độn. Tất cả ký ức của Chu Dã đều bị người ta tước đoạt. Hiện tại anh ấy giống như một đứa trẻ sơ sinh, vô tri và ngây thơ.
Nhưng may mắn là anh ấy có thể chia sẻ ký ức của tôi. Tôi thả lỏng tâm trí, phơi bày tất cả ký ức của mình trước mặt anh ấy.
Một lát sau, Chu Dã mở mắt, ánh mắt sắc bén, sát khí đằng đằng: "Mẹ kiếp! Thằng ngu nào đã trộm ký ức của lão tử!!!"
Tin tốt, hồn ma Chu Dã đã trở nên thông minh hơn, có thể cùng tôi nghĩ cách.
Tin xấu, anh ấy cũng chẳng nghĩ ra được cách gì.
Chu Dã bực bội gãi đầu:
"Cô nói xem rốt cuộc tôi có phải là Chu Dã không? Tôi thấy Chu Dã kia không giống giả, nếu anh ta là Chu Dã thật, vậy tôi là ai?"
"Người có thể giống nhau, nhưng quần áo thì không thể giống nhau được chứ?"
"À! Phiền quá! Không nghĩ ra được gì!"
Tôi ghét bỏ nhét anh ấy vào sợi dây chuyền, chẳng ra gì cả, chi bằng tự mình nghĩ cách!
Muốn chứng minh danh tính của con người thì có thể làm xét nghiệm DNA, nhưng muốn chứng minh danh tính của ma thì sao? Ma cũng không có DNA, bây giờ anh ấy mất hết ký ức, tuy hồn thể giống hệt Chu Dã, nhưng xét cho cùng thì vẫn thiếu vài phần thuyết phục.
Không thể chứng minh anh ấy, vậy chỉ có thể đi chứng minh Chu Dã còn sống kia. Thân thể có thể giả tạo, nhưng hồn phách lại sẽ lộ ra bản chất. Tôi phải nghĩ cách làm cho hồn phách của Chu Dã sống bật ra khỏi cơ thể, đến lúc đó anh ta là ai, sẽ có thể điều tra rõ ràng.
***
Sáng sớm hôm sau, Đường Hân Hân đã thức dậy trang điểm. Cô ta mặc một chiếc váy liền bó sát, thắt eo cực kỳ nhỏ, như thể hai tay có thể nắm gọn. Đáng ghét, mấy ngày không gặp sao cô ta lại gầy đi nhiều thế!!!
Thấy tôi nhìn chằm chằm không chớp mắt, Đường Hân Hân càng đắc ý, cô ta đưa tay kéo kéo phần eo của chiếc váy:
"Ôi chao phiền quá, lại gầy rồi, dạo này sao gầy nhanh thế!"
Tôi còn chưa nói gì, bạn cùng phòng Cố Nhã đã thò đầu ra khỏi chăn:
"Đường Hân Hân, có phải cậu cũng đến cái trung tâm giảm cân đó không?"
Đường Hân Hân liếc Cố Nhã một cái, không chút do dự phủ nhận:
"Ôi chao cái loại châm cứu giảm cân gì đó toàn là lừa đảo thôi, tôi vốn là cơ địa dễ gầy mà, chỉ cần ăn ít đi một chút là gầy ngay."
Nói xong cô ta dường như sợ Cố Nhã hỏi thêm, xách túi vội vàng ra ngoài. Đường Hân Hân vừa đi, Cố Nhã liền nhảy xuống giường:
"Tôi còn chưa nói là giảm cân gì, cậu ta đã nói là châm cứu giảm cân rồi, mẹ kiếp còn nói là cậu ta không đi!!!"
Đường Hân Hân ở ký túc xá bọn tôi nhân duyên không được tốt cho lắm, hồi mới nhập học quen biết, mọi người quan hệ đều khá thân thiết, nhưng ở chung lâu rồi mới phát hiện người này đặc biệt giả tạo, trong miệng cơ bản không có một câu thật lòng.