Trong lòng Trình Diệc Nhiên nhảy dựng, cảm giác bất an dâng trào.
Đỗ Duật trở thành người thắng cuộc, vậy, Tô Lăng thì sao?
Trong [Dịch Thoa Ký], Hoàng đế cực kỳ tín nhiệm, coi trọng Đỗ Duật đến mức khó bề tưởng tượng, mà Đỗ Duật hành sự thuận lợi cũng lệnh người táp lưỡi. Làm nam chính, không thể nghi ngờ cậu là người giành được thắng lợi cuối cùng, tình yêu và sự nghiệp đều gặt hái tốt đẹp. Cậu yêu thê như mạng, dưới sự ảnh hưởng của thê tử, nâng cao địa vị nữ tử...
Nhưng Trình Diệc Nhiên càng quan tâm đến Tô Lăng hơn.
Nàng nghĩ, nàng cảm nhận được sự sạch sẽ ấm áp trên người thiếu niên, không nên có kết cục như thế này. Nàng cũng không nghĩ cậu có kết cục thảm đạm như vậy.
Khẽ nhắm hai mắt lại, cách đại lễ sắc phong Thái tử mười hai tháng mười một còn không tới nửa tháng, nói cách khác cách thời gian Hoàng đế băng hà trong [Dịch Thoa Ký] còn có một tháng.
Tất nhiên Trình Tâm tin tưởng Tô Lăng, Tô Lăng đã nói với nàng, cậu không có suy nghĩ muốn sát hại Hoàng đế. Hơn nữa quan hệ phụ tử bọn họ trước mắt nhìn qua cũng vẫn ổn đi. -- Đương nhiên, trong [Dịch thoa Ký] là nhị Hoàng tử Tiêu Cẩn động thủ trước, hầu như trong mắt mọi người, cậu rất cung kính Hoàng đế, phụ tử ở chung cũng coi như hòa thuận.
Tình cảm của nàng và Tô Lăng rất sâu đậm, quan hệ cũng hòa thuận. Bọn họ cùng trường hơn ba năm, không có lý do gì không tin tưởng cậu, mà lại đi tin tưởng cái gọi là hệ thống. -- Đặc biệt là cái hệ thống kia đã bao lần xảy ra sự cố.
Chắc chắn Tô Lăng sẽ không lừa nàng đâu.
Tại sao đại lễ sắc phong Thái tử lại đúng ngày mười hai tháng mười một? Đây cũng quá trùng hợp đi.
-
Sau khi xem hoàn chỉnh quyển [Dịch Thoa Ký], đã mấy ngày liền Trình Diệc Nhiên đều gặp phải ác mộng, dẫn đến tinh thần ban ngày cũng rất kém, nàng một bụng tâm sự, lại không biết làm thế nào để trút ra.
Đôi khi làm giáo thư ở Sùng Văn Quán, cũng sẽ bất tri bất giác mà thất thần.
Đoạn Hòa cũng là Giáo thư lang như nàng không nhịn được hỏi: “Làm sao vậy? Cảm thấy buồn phiền sao?” Hắn ho nhẹ một tiếng: “Làm Giáo thư lang chính là như vậy, khả năng sẽ có hơi buồn tẻ. Có điều --” Đề tài của hắn xoay chuyển, “Hơn phân nửa sách hay trong thiên hạ đều tập trung về đây, buồn tẻ một chút cũng đáng.”
Trình Diệc Nhiên biết hắn có ý tốt, cười cười đáp lại: “Đâu chỉ là đáng giá? Làm Giáo thư lang, làm bạn với sách vở, sao có thể cảm thấy buồn chán được? Chỉ là ta đã nhiều ngày không nghỉ ngơi tốt, có chút mệt mỏi.”
Cảnh trong mơ kia quá mức chân thật, từng chi tiết chân thật đến mức kiến con người ta khiếp sợ.
Đoạn Hòa gật đầu một cái, tựa như thở ra một hơi: “Thì ra là thế.” Rồi lại cúi đầu chỉnh sửa thư tịch.
-
Sùng Văn Quán lệ thuộc Đông Cung. Trình Diệc Nhiên muốn gặp Tô Lăng, cũng không khó.
Ngày hôm đó nàng mới vừa đi ra khỏi Sùng Văn Quán, liền thấy xe ngựa ngừng bên ngoài, người thiếu niên đang dựa vào xe ngựa.
Hai hàng mi rũ xuống, không biết cậu đang suy nghĩ gì nữa. Ánh nắng mặt trời tháng mười một chiếu xuống người cậu, càng thêm ung dung thong thả mà trong sạch sâu sắc.
Trình Diệc Nhiên có thể thấy tiếng tim mình đang đập thình thịch, nàng hít một hơi thật sâu, âm thầm sửa sửa cổ tay áo, đi nhanh về phía cậu: “Sao chàng lại tới đây?”
Khi nói chuyện, nụ cười đã lan ra khắp mặt, lông mi rũ xuống, khóe môi khẽ cong lên: “Chờ lâu lắm rồi à?”
Tháng mười một, tuy có ánh mặt trời, nhưng bên ngoài vẫn có chút lạnh lẽo. Nàng tiến lên nắm lấy tay cậu, vẫn tốt cũng không lạnh như trong tưởng tượng của nàng.
Tô Lăng cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang nắm lấy, mỉm cười nói: “Không có, mới vừa chờ một lát. Nhớ nàng, nên đã đến đây xem xem.” Ánh mắt cậu không chút dấu vết đảo qua người theo sau Trình Diệc Nhiên đi ra, rất nhanh lại dời đi tầm mắt: “Ta đưa nàng về, vừa lúc có việc muốn nói với nàng.”
“Được rồi.” Trong lòng Trình Diệc Nhiên hơi động, gật gật đầu.
-
Xe ngựa vững vàng nhanh chóng chạy đi. Trình Diệc Nhiên quy quy củ củ ngồi đấy, Tô Lăng liếc mắt nhìn nàng vài lần, cũng không phát hiện ra.
“Ở Sùng Văn Quán thế nào rồi?” Tô Lăng ho nhẹ một tiếng, muốn kéo lực chú ý của nàng quay về.
“Hả?” Trình Diệc Nhiên ngẩng đầu cười, “Vẫn tốt. Sách trong Sùng Văn Quán, ước chừng có hơn tám vạn cuốn, quả thực so với kho sách trong thư viện còn nhiều hơn nhiều. Mỗi ngày chúng ta đều hiệu chỉnh, không biết phải hiệu chỉnh đến bao lâu nữa đây.” Ánh mắt nàng hơi lóe lên: “Đúng rồi, chàng nói có việc tìm ta, là chuyện gì?”
“Không có việc gì thì không thể tìm nàng sao?” Tô Lăng nhướng mày cười.
“Không có việc gì đương nhiên có thể tìm ta, nhưng mới vừa rồi rõ ràng chàng đã nói, có việc muốn nói với ta mà.” Trình Diệc Nhiên nghiêm trang, “Ta nhớ rõ hết đấy.”
Tô Lăng nhịn không được cười khẽ, giơ tay sờ sờ búi tóc nàng: “Rồi rồi rồi, nàng đều nhớ rõ.” Hai mắt hơi híp lại: “Cũng không phải chuyện gì lớn. Ta có một biểu muội, là nữ nhi của Trưởng công chúa Mậu Dương, tháng sau nàng ấy xuất giá... Nàng vẫn nhớ rõ nàng ấy chứ?”
Trình Diệc Nhiên liên tục gật đầu: “Nhớ rõ.”
Sao có thể không nhớ rõ chứ? Lần đó Tô tiểu thư tới tìm Tô Lăng, nàng cũng ở đấy. Cũng chính là lúc ấy, nàng càng hiểu rõ tình cảm của mình đối với Tô Lăng.
“Nàng được hứa gả cho tam công tử Ninh gia.” Tô Lăng không nhanh không chậm nói.
Trình Diệc Nhiên gật đầu: “Ừ.”
Tam công tử Ninh gia là ai, nàng không biết. Nhưng mà Ninh gia thì nàng biết. Trước kia nàng cũng đã từng nghe nói qua, Ninh gia ủng hộ nhị Hoàng tử.
Song, nàng lại nghĩ tới một chuyện khác, nghi ngờ hỏi: “Vị Ninh tam công tử này, chẳng lẽ chính là...”
Nàng nhớ rõ ngày ấy đến Hành Vân Các, Tô tiểu thư đưa ra yêu cầu Tô Lăng cự tuyệt đề nghị của Trưởng công chúa Mậu Dương, tuyên bố đã có người yêu thích.
Trong mắt Tô Lăng hiện lên ý cười, chậm rãi gật đầu một cái: “Đúng vậy.” Hơi ngừng lại, cậu lại nói: “Nàng ấy xem như được như ước nguyện. Có điều --” Cậu nhìn Trình Diệc Nhiên chằm chằm, nói từng chữ từng chữ một: “DIỆC NHIÊN, khi nào nàng mới có thể làm cho ta toại nguyện?”
“Toại nguyện gì cơ?” Trình Diệc Nhiên theo bản năng hỏi.
“Nàng nói xem?” Tô lăng hơi hơi mỉm cười, dáng vẻ có chút bất đắc dĩ. Cậu chậm rãi tiến lại gần nàng, một nụ hôn khe khẽ rơi trên mí mắt nàng. Cậu còn có thể cảm nhận cảm giác được mí mắt nàng khẽ run rẩy.
Trình Diệc Nhiên không bôi phấn đen lên mặt, gương mặt được bao phủ bởi một rặng mây đỏ hồng trong nháy mắt. Nàng thuận thế dựa vào n.g.ự.c cậu, giấu mặt mình trong vòng tay cậu.
Tô Lăng duỗi tay ôm lấy nàng: “DIỆC NHIÊN, sang năm, ta đã mười chín rồi.”
Lời này nói thật tự nhiên, lại mơ hồ mang theo một ít chờ mong. Mười chín tuổi, đã đến tuổi nên nghị thân rồi.
Trong lòng Trình Diệc Nhiên nhảy dựng, buồn bực nói: “Phải đến tháng năm năm sau chàng mới mười chín bây giờ vẫn là mười tám tuổi mà.”
Tô Lăng mặt không đổi sắc: “Tuổi mụ là hai mươi.”
“Này chàng hư lắm.” Trình Diệc Nhiên buột miệng thốt ra, lại thay đổi đề tài, “Sắp tới đại lễ sắc phong Thái tử rồi. Chàng cứ tập trung vào chính sự này trước, còn lại nói sau.”
“Sau là bao giờ?” Tô Lăng đuổi sát không buông.
“Cái gì sau?” Trình Diệc Nhiên ra vẻ khó hiểu, “Tiếp theo là biểu muội chàng xuất giá, sau nữa thì ngày mồng tám tháng chạp, sau này là lễ mừng năm mới.”
“DIỆC NHIÊN, nàng biết rõ ta nói tới chuyện gì.” Sắc mặt Tô Lăng hơi trầm xuống.
Trình Diệc Nhiên trấn định lại, ngẩng mặt, hôn lên gương mặt rắn chắc của cậu một cái. Không ngoài dự đoán, sắc mặt cậu lập tức hòa hoãn trong nháy mắt. Nàng cười khúc khích: “Tô Lăng, chàng thật đáng yêu. Đương nhiên ta biết chàng đang nói tới chuyện gì. Năm nay cũng sắp đến cuối năm rồi. Nào có thời gian nói đến chuyện hôn sự chứ?”
Tô Lăng đối với kết quả này không quá vừa lòng, nhưng nhìn lúm đồng tiền như hoa của nàng, nàng lại chủ động hôn cậu, buồn bực trong lòng bất tri bất giác tiêu tán hơn phân nửa. Nhưng rốt cuộc vẫn không thể tiêu tan hoàn toàn, cậu dứt khoát cúi đầu, từng chút từng chút một hôn lên gương mặt nàng.
Trình Diệc Nhiên ngoan ngoãn làm tổ trong lòng cậu, lòng ngập tràn ấm áp: Đây là Tô Lăng của nàng. Không phải nhị Hoàng tử Tiêu Cẩn bị hắc hóa kia, chính là Tô Lăng của nàng.
Có lẽ cái ôm của cậu quá mức ấm áp, nàng tựa vào lồng n.g.ự.c cậu, lắng nghe nhịp tim vững chãi của cậu, bất tri bất giác đã ngủ lúc nào không hay.
Thấy nàng lông mi buông xuống, hô hấp vững vàng, Tô Lăng biết nàng là ngủ rồi. Lòng cậu mềm nhũn, động tác cực nhẹ giúp nàng điều chỉnh tư thế một chút, để nàng có thể ngủ ngon hơn.
Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện
Chương 140
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương tiếp
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương tiếp
Loading...