"Ngày mai con hãy xin nghỉ một ngày đi."
Trình Diệc Nhiên chớp chớp mắt: "Phụ thân ——" nhịp điệu sinh hoạt hằng ngày có chút rối loạn khiến nàng cảm thấy lo lắng.
Trình Uyên cất giọng hòa hoãn: "Ngày mai là sinh nhật ngoại tổ mẫu Trương gia của con, bà cụ nhớ con. Con theo mẫu thân đến thăm bà ấy một chút, cũng coi như tận hiếu."
Chữ hiếu đã đè xuống, hơn nữa lại còn liên quan đến Trương gia nên Trình Diệc Nhiên cũng không tiện nói thêm gì. Nàng "vâng" một tiếng: "Phụ thân, mẫu thân, con về học đường trước đây."
Trong lòng nghĩ đến chuyện xin nghỉ nên cả ngày này, tâm trạng Trình Diệc Nhiên không quá tốt. Mẫu thân nàng họ Lôi, nếu nói ngoại tổ mẫu Trương gia thì hẳn là ngoại tổ mẫu của đại ca và nhị ca chứ không phải của nàng.
Sau khi thê tử nguyên phối Trương thị của Trình Uyên khó sinh mà qua đời, mẫu thân của Trương thị là lão thái thái Bắc Hương Bá phủ Hứa thị lo lắng kế thất sau này của cha sẽ ngược đãi hai đứa cháu ngoại của mình, thế là bà làm chủ hứa gả Lôi thị, cháu gái bà con xa đang ở nhờ nhà mình cho Trình Uyên.
Đối với Hứa lão thái thái mà nói thì mối hôn nhân này coi như không tệ lắm. Tuy Trình Uyên góa vợ lại có hai đứa con trai nhưng có công danh trên người, hơn nữa bản thân ông cũng có một thư viện không nhỏ. Mà phụ mẫu Lôi thị đều đã mất, không còn ai làm chủ mai mối cho, phung phí thanh xuân đến năm mười chín tuổi. Lôi thị lại là biểu muội của Trương thị, hai đứa bé kia cũng gọi nàng một tiếng biểu di, vì thế nàng nhất định sẽ đối xử tử tế với chúng.
Bắc Hương Bá không muốn mất đi mối quan hệ thân thích với Trình gia, ông lại không còn đứa con gái nào nữa nên đối với đề nghị của thê tử, ông vô cùng tán hành.
Sau đó, Lôi thị liền trở thành kế thất của Trình Uyên. Kể từ đó, tình cảm của Bắc Hương Bá phủ và Trình gia chưa từng bị đứt đoạn.
Khi còn bé Trình Diệc Nhiên vẫn thường đi theo phụ mẫu đến Trương gia nhưng số lần không nhiều lắm. Về sau nàng bận đến thư viện học tập nên thời gian vào kinh cũng càng ngày càng ít.
Hứa lão thái thái nhớ nàng nên muốn gặp nàng sao?
Trong lúc nhất thời Trình Diệc Nhiên không nghĩ ra nguyên nhân, thậm chí ngay cả bản thân nàng cũng không muốn vì đến Bắc Hương Bá phủ làm khách mà xin nghỉ rồi làm ảnh hưởng đến bài vở ở thư viện. Vừa nghĩ đến những người gọi là thân thích kia, nàng đã thấy nhức đầu. Đáng tiếc, nàng lại không có cách nào từ chối mấy chuyện như vậy được. Bản thân nàng hiểu rất rõ địa vị của Trương gia trong lòng phụ thân.
Người khác có thể không nhận ra được sự khác thường của Trình Diệc Nhiên nhưng Tô Lăng chỉ cần liếc mắt một cái lập tức biết ngay. Nàng vẫn luôn hoạt bát phấn chấn, tràn đầy sức sống, nhưng hôm nay lại không thấy dù chỉ một chút.
Sau khi học xong, Tô Lăng lơ đãng nói một câu: "Đến kho sách?"
"Hả?" Trình Diệc Nhiên hơi ngẩn ra, "Hỏi ta sao?" Nàng lắc đầu, "Không đi."
Tô Lăng "à" một tiếng: "Hôm qua trong kho sách ta có thấy một quyển bút ký của tiền nhân, trong đó ghi lại một số đề toán học, ta cảm thấy vô cùng thú vị."
"Đề như thế nào?" Trình Diệc Nhiên hơi vực dậy được tinh thần.
Tô Lăng lặp lại cho nàng nghe.
Hai hàng lông mày của Trình Diệc Nhiên khẽ nhíu, vừa lắng nghe vừa ghi nhớ, vẻ mặt vô cùng tập trung, trái ngược hoàn toàn với thái độ chán nản trước đó. Nàng rất thích số học và thích thử thách mình với các đề toán khó. Không bao lâu, hai mắt nàng đột nhiên trở nên sáng ngời: "Được rồi."
Hai mắt Tô Lăng hiện lên ý cười thản nhiên, nàng cười như vậy mới thuận mắt. Cậu nghiêng cả người về phía trước hỏi: "Giải như thế nào?"
"Đây, huynh xem..." Trình Diệc Nhiên cũng không nhận ra hành động mờ ám của Tô Lăng mà chỉ chăm chú nói lại cách giải cho cậu nghe, thuận miệng hỏi thêm: "Huynh thấy đề này trong kho sách sao?"
"Không phải." Tô Lăng ngừng một chút mới nói "Ta nhìn thấy lúc nhỏ, lúc ta còn nhỏ, ừ thì, ở nhà ta có rất nhiều sách."
"Rất nhiều sách?" Trình Diệc Nhiên gật gù. Phủ công chúa mà, có rất nhiều sách cũng chẳng có gì kỳ lạ. Nàng nhỏ giọng nói, "Thực ra trong kho cũng có rất nhiều sách, mà huynh lại ở trong phòng nhỏ gần kế kho sách, như vậy rất tiện đọc sách." Nói xong nàng liền thở dài một tiếng, "Ta phải về rồi."
Tô Lăng chỉ ừ một tiếng, thầm nghĩ bây giờ nàng có tinh thần hơn trước đó rất nhiều rồi.
Trình Diệc Nhiên đã nhờ nhị ca đến xin nghỉ với phu tử giúp nàng, ngày hôm sau, sau khi rời giường nàng trực tiếp mặc nữ trang, chuẩn bị ổn thỏa xong xuôi liền theo nhị ca, nhị tẩu và mẫu thân lên xe ngựa vào kinh.
Trên đường vào kinh, Lôi thị đơn giản nói cho nữ nhi nghe một lượt từng người ở Bắc Hương Bá phủ đồng thời cũng dạy này làm sao để cư xử với những người này. Cuối cùng lại nhẹ giọng ôn tồn an ủi nàng: "U U không cần căng thẳng, bà cụ rất thích con. Có thể con không nhớ rõ nhưng khi còn nhỏ, lúc đến Trương gia chơi thì trong một đám cháu chắt, chỉ có con là hợp ý với bà nhất đó..."
Trình Diệc Nhiên yên lặng nghe nhưng trong lòng không nhịn được nghĩ thầm cũng không phải là không nhớ gì cả.
Nhớ đến một vài hồi ức không coi là tốt đẹp gì nên Trình Diệc Nhiên cũng chỉ qua quýt trả lời một tiếng.
Xe ngựa chạy thẳng một đường về phía Bắc Hương Bá phủ.
Hứa lão thái thái năm nay đã sáu mươi chín tuổi, lão nhân mừng thọ, lấy chín không lấy mười. Vì thấy lần này coi như là đại thọ bảy mươi, tất nhiên sẽ làm vô cùng lớn. Có không ít xe ngựa ngừng trước cổng Bắc Hương Bá phủ.
Trình Diệc Nhiên đi theo mẫu thân và nhị tẩu vào bái kiến Hứa lão thái thái.
Người gặp việc vui tinh thần thoải mái, thế nên Hứa lão thái thái tóc đã hoa râm nhưng hôm nay tinh thần thực sự rất tốt. Vừa nhìn thấy Trình gia đến, bà lại càng cười thêm phần từ ái: "Đây là U U sao? Đã lớn như vậy rồi..."
Trình Diệc Nhiên đã hành lễ theo mẫu thân và nhị tẩu, bây giờ bị mẫu thân ngắt nhẹ vào tay một cái, không thể không nói tiếp: "Chúc lão thái thái phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn."
Hứa lão thái thái nhìn chằm chằm nàng một lúc thật lâu, mãi sau đó mới cất giọng nói: "Ngoan, ngoan lắm." Bà kéo tay Trình Diệc Nhiên hỏi han từng chút một, ở nhà thường ngày làm những việc gì, có học thêu thùa may vá không, có đọc sách không các loại.
Trình Diệc Nhiên trả lời từng chuyện từng chuyện một, tuy nhiên không hề đề cập đến việc mình đến thư viện đọc sách.
Lôi thị mỉm cười nghe nữ nhi trò chuyện với Hứa lão thái thái nhưng thật ra trong lòng lại không nhịn được mà lo lắng, không may nữ nhi nói sai gì đó hay lỡ nói vài lời không nên nói ra ngoài. Cũng may nữ nhi không quá mức vụng về, trò chuyện thoải mái, tự nhiên mà hào phóng, cũng không kém là bao so với tưởng tượng của bà. Tâm trạng lo lắng nãy giờ cũng vì vậy mà được thả lỏng không ít.
Trình Diệc Nhiên được Hứa lão thái thái thân thiết kéo đến hỏi han khiến không ít người xung quanh phải ghé mắt nhìn sang. Có vài người nàng có chút ấn tượng nhưng vài người nàng vốn không nhận ra là ai. Trở thành tiêu điểm của đám đông như vậy khiến nàng cảm thấy hơi không thoải mái, lại vẫn nhớ kỹ lời mẫu thân đã dặn dò không thể làm cho Trình gia mất mặt.
Cũng may rất nhanh lại có khách đến, Hứa lão thái thái buông tay Trình Diệc Nhiên ra, gọi cháu gái mình đến dặn: "Ở đây nhiều người không khỏi có chút bí bách. Nhìn mặt U U cũng đã đỏ hết lên rồi, Lâm Lang, cháu dẫn con bé ra ngoài hít thở không khí một lúc đi."
Lâm Lang năm nay mười bốn tuổi, khuôn mặt trái đào, mắt phượng, dung mạo xinh đẹp, hoạt bát đáng yêu. Nàng nghe vậy bèn gật đầu một cái, đáp: "Lão thái thái đã nói vậy cháu mang người đi trước ạ?" Vừa nói vừa bước đến khoác lấy cánh tay Trình Diệc Nhiên, "Muội muội đi theo ta."
Trình Diệc Nhiên theo bản năng nhìn về phía mẫu thân, thấy bà gật đầu mới yên lòng đi theo. Nàng cười nói với Lâm Lang: "Cảm ơn."
"Cảm ơn cái gì chứ?" Lâm Lang cười cười, đợi đến khi ra khỏi phòng liền cất lời, "Đừng nói muội, đến ta còn không thích mấy nơi đông người. Có thể ra ngoài hít thở không khí vẫn là được thơm lây từ muội, ta thậm chí còn phải cảm ơn muội ấy chứ. Chúng ta đến vườn hoa đi dạo nhé, mấy hôm nay hoa trong vườn nở đẹp vô cùng, đảm bảo khi muội nhìn thấy nhất định sẽ không rời mắt được."
Sau khi rời khỏi căn phòng tụ tập không ít người kia thì xung quanh cũng trống trải hơn hẳn, tâm tình Trình Diệc Nhiên chuyển biến tốt lên, tuy nhiên cũng chẳng có bao nhiêu hứng thú đối với đề nghị của Lâm Lang. Nàng biết dựa theo kiến trúc Bắc Hương Bá phủ thì cây cối hoa cỏ nhất định không phải loại tầm thường. Nhưng khổ nỗi nàng lại không có được mấy phần hứng thú với hoa cỏ các loại, so với hoa cỏ, nàng càng muốn về nhà hơn.
"Muội yên tâm, hôm nay trong nhà đãi khách, đã sớm nói qua nên trong vườn nhất định sẽ không có người ngoài." Lâm Lang cười nói.
Trình Diệc Nhiên cười cười, thực ra cũng không phải nàng lo lắng đến chuyện này, chỉ đơn giản là do không có hứng thú gì với hoa hoa cỏ cỏ mà thôi.
Trong vườn quả thực đúng như như Lâm Lang, vô cùng vắng vẻ, ngay cả hoa cỏ cũng giống như lời nàng ấy đã nói.
Trình Diệc Nhiên khen ngợi hai câu làm ý cười trên mặt Lâm Lang càng đậm hơn.
"Học trò của thư viện Sùng Đức có nhiều không?" Lâm Lang vừa không ngừng thay đổi chủ đề trò chuyện vừa dẫn Trình Diệc Nhiên đi về phía trước.
Trình Diệc Nhiên gật đầu: "Nhiều."
"Mỗi ngày học trò trong thư viện đều làm gì vậy?"
Trình Diệc Nhiên vốn muốn cẩn thận trả lời một phen nhưng lời đến khóe miệng lại cảm thấy có chút không thích hợp, thế là chỉ qua loa đại khái trả lời: "Quân tử lục nghệ đều học. Học trò đến thư viện đọc sách đều vì khoa cử. Triều đình kiểm tra cái gì thì bọn họ học cái đó..."
"Thật là ngu dốt, từ khi nào khoa cử của triều định lại đi kiểm tra quân tử lục nghệ vậy hả?" Đột nhiên có giọng nói cất lên mang theo hàm ý châm chọc khiến mặt Trình Diệc Nhiên không khỏi nóng lên, trong lòng cũng cảnh giác hẳn.
Lâm Lang nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Trình Diệc Nhiên: "Làm ta sợ hết hồn, Tứ ca, huynh không ra phía trước chiêu đãi khách khứa mà ở đây làm biếng có đúng không hả?"
Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện
Chương 24
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương tiếp
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương tiếp
Loading...