Lôi thị nhíu mày than nhẹ một tiếng: "Đây cũng là một trong những nguyên nhân ta muốn con đồng ý." Bà nhẹ nhàng kéo lấy tay nữ nhi, nhỏ giọng: "DIỆC NHIÊN, miễn cưỡng mà nói thì nhà chúng ta cũng coi như có ơn với Đỗ Duật. Nay người ta một lòng muốn lấy con, nếu con gả qua đó, sau này dù con có phạm phải chuyện gì không hợp quy củ thì vì phần ân huệ này và nể mặt mũi phụ thân, nhà họ cũng sẽ không làm khó con."
Trình Diệc Nhiên giật mình, nàng không ngờ mẫu thân lại có suy tính như vậy. Trong lòng không khỏi đau xót, nàng dựa đầu vào n.g.ự.c Lôi thị, thấp giọng gọi một tiếng: "Mẫu thân..."
Trình Diệc Nhiên biết mẫu thân vẫn luôn đối với nàng rất tốt. Dù không quá đồng ý chuyện nàng cải trang đến thư viện học tập nhưng bà vẫn luôn nghĩ cho nàng, sợ nàng phải chịDiệc Nhiênất ức, dù chỉ là một chút.
Lôi thị đưa tay khẽ vuốt mái tóc dài của nữ nhi: "Cảm tình có thể từ từ bồi đắp. Phụ thân và nhị ca đều nói nhân phẩm của Đỗ Duật rất tốt, hơn nữa, cậu ta lại thật lòng thật dạ muốn kết thành thân thích với nhà chúng ta. DIỆC NHIÊN, con suy nghĩ kỹ đi."
Giọng nói của mẫu thân rất nhẹ nhàng nhưng từng chữ từng chữ một lại liên tục đập mạnh vào lòng Trình Diệc Nhiên. Xoang mũi nàng như bị lên men, trong lúc nhất thời không nỡ kiên quyết cự tuyệt mà chỉ vùi đầu sâu hơn. Qua một hồi lâu, nàng mới hỏi: "Vậy để con suy nghĩ thêm?"
Tuy nàng đồng ý với mẫu thân sẽ suy nghĩ thêm nhưng trong lòng lại không vì những lời này của bà mà thay đổi quyết định —— bất cứ chuyện gì một khi đã dính đến báo ân đều không thể nói rõ ràng. Nếu như nói vì muốn báo ân mà lấy nàng, vậy nàng tính là gì?
Nàng nghĩ, mẫu thân đã bị ân tình làm khó hơn nửa đời người, nhất định sẽ hiểu chuyện này.
Sáng sớm hôm sau, Trình Diệc Nhiên đến học đường từ sớm. Nàng vẫn tự nhắc mình hôm nay là sinh nhật Tô Lăng, câu đầu tiên nói với cậu ấy nhất định phải là: "Sinh nhật vui vẻ."
Đáng tiếc nàng chờ thật lâu cũng không thấy Tô Lăng đến.
Trình Diệc Nhiên âm thầm lo lắng, không biết cậu ấy đâu rồi? Có phải đã ngủ quên mất không?
Sau buổi học sáng, Trình Diệc Nhiên cũng không thấy Tô Lăng đến. Nàng phân vân không biết có nên dành chút thời gian đến căn phòng nhỏ gần kho sách xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không nữa.
Trình Diệc Nhiên lại không biết vào giờ phút này, Tô Lăng đang ngồi trong sân viện nhà nàng.
Thiếu niên chừng mười sáu tuổi, mặc đồng phục màu thiên thanh thường ngày giống học trò trong thư viện, cung kính đứng thẳng trước mặt hiệu trưởng Trình Uyên.
Trình Uyên ngồi bên cạnh bàn đá.
Trên mặt bàn đá khắc thành hình bàn cờ. Những khi Trình Uyên rảnh rỗi sẽ tự lấy tay này đánh cờ với tay kia, nhưng giờ con cờ ông đang cầm trên tay lại chậm chạp mãi không hạ xuống.
Thứ quấy rối tinh thần ông không phải bản sách đơn của đại nho tiền triều – Chu Sơn tiên sinh do thiếu niên này mới đặt xuống trước mặt mà là lời cậu ấy vừa mới nói xong.
"Trò mới vừa nói gì?" Trán Trình Uyên hơi nhăn lại, "Cầu thân?"
Ông không nghe lầm đó chứ? Mấy ngày nay, người đến cầu thân hình như hơi nhiều thì phải. Thiếu niên trước mắt này không phải là do Dương Lăng Hầu Tô Cảnh Vân đưa đến sao? Sao cũng đến cầu hôn rồi? Đây là ý của bản thân cậu ấy hay là ý của Tô Cảnh Vân?
Tô Lăng khẽ gật đầu: "Dạ."
Thật là đến cầu thân.
Trình Uyên đặt quân cờ xuống, dứt khoát quay người chăm chú quan sát thiếu niên này: "Trò muốn cầu thân với ai?"
Tô Lăng không nhanh không chậm trả lời: "Lệnh ái ạ.”
"..." Trình Uyên không nói lời nào nhưng trong lòng lại "à” một tiếng. Gần đây hoa đào nở rộ đúng không? Nếu không thì sao cứ liên tiếp có người đến cầu thân với DIỆC NHIÊN vậy?
Trình Uyên im lặng trong chốc lát mới nói: "Tuổi của tiểu nữ còn quá nhỏ, vẫn chưa đến lúc bàn việc hôn nhân."
Vẻ mặt Tô Lăng hoàn toàn không thay đổi: "Vậy chờ đến sau khi nàng cập kê, hiệu trưởng sẽ đồng ý chứ?"
"..." Trình Uyên hít sâu một hơi, "Chờ đến khi đó lại nói tiếp." Hai mắt ông nheo lại, hỏi tiếp, "Vì sao trò muốn cầu thân con bé? Trò gặp rồi sao?"
Khóe môi Tô Lăng nhẹ nhàng cong lên, thầm nói nào chỉ là gặp mặt? Bây giờ trong n.g.ự.c cậu đang cất chiếc kim hoàn nàng dùng để cài tóc. Sở dĩ hôm nay Tô Lăng đến đây đòi kết thân chính là vì hôm qua nàng đã ám chỉ. Cậu biết hiện giờ không phải lúc đề cập đến mấy chuyện như vậy. Nếu cậu nói ra chuyện hai người họ lưỡng tình tương duyệt, không biết phụ thân nàng có gây khó khăn cho nàng không.
Tô Lăng lập tức lắc đầu: "Chưa từng." Cậu ngừng lại một chút, lại nói: "Nếu hiệu trưởng đã nói lệnh ái vẫn chưa đến tuổi bàn chuyện hôn nhân, hẳn sẽ không đồng ý lời cầu hôn của người khác đúng không?"
"... Đó là chuyện tất nhiên." Trình Uyên ho nhẹ một tiếng, "Lão phu chỉ có một nữ nhi nên muốn giữ lại thêm hai năm nữa, không muốn để nó kết hôn sớm. Trò cầm lại bản ghi chép của Chu Sơn tiên sinh đi. Nếu ta nhớ không lầm, bây giờ vẫn đang là giờ học, trò không nên đến đây mới đúng."
"Bản ghi chép của Chu Sơn tiên sinh này là học trò dâng lên hiệu trưởng, sao học trò có thể cầm lại?" Tô Lăng mỉm cười, "Mong ngài nhận lấy." Dứt lời, cậu trịnh trọng hành lễ một cái và rời khỏi đó.
Nàng chưa cập kê nhưng cậu vẫn có thể xuất hiện trước mặt phụ thân nàng để lưu lại ấn tượng. Dù sao thì trái tim nàng cũng là của cậu, chắc chắn không thể chạy thoát.
Trên đường quay về học đường, tâm trạng Tô Lăng sung sướng không thôi, khóe môi không kiềm chế được mà cong lên, suy nghĩ hết nhảy từ chuyện này sang chuyện khác.
Không biết mẫu thân nàng có nói với nàng về việc cậu đến cầu thân hay không. Nếu nàng nghe được, nhất định sẽ rất vui mừng, lập tức đồng ý.
Lúc Tô Lăng đến học đường đang là tiết của Dương phu tử.
Dương phu tử chỉ đưa mắt nhìn Tô Lăng một cái rồi phất tay cho cậu vào lớp.
Tô Lăng thi lễ tạ ơn, thả nhẹ bước chân trực tiếp đi về chỗ ngồi của mình.
Cậu tiện tay lấy ra một quyển sách thì thấy có một tờ giấy rơi ra, trên đó viết một dòng chữ: Huynh đã đi đâu?
Chữ viết trông hơi ẩu, mơ hồ có thể nhận ra người viết khá căng thẳng.
Trong lòng Tô Lăng cảm thấy ấm áp, ý cười dâng lên trong mắt. Thật là, viết xong để ở đây, chờ đến lúc cậu đọc được cũng đã về mất rồi, cần gì phải hỏi nữa?
Nhân lúc Dương phu tử không chú ý, Tô Lăng dùng ngón trỏ viết xuống lưng Trình Diệc Nhiên mấy chữ: "Rừng bia sau giờ học".
Thân thể Trình Diệc Nhiên chợt cứng đờ, cảm giác tê dại từ sống lưng lan ra khắp toàn thân. Nàng nhận ra bốn chữ kia, cứ nhấp nha nhấp nhỏm suốt khoảng thời gian còn lại trong học đường.
Sau khi tan học, Trình Diệc Nhiên vội vã thu dọn đồ đạc, đi xuyên qua giáo trường đến rừng bia, lặng lẽ đứng chờ Tô Lăng.
Hôm nay là sinh nhật Tô Lăng, nàng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn chọn một cây trâm mới mua năm ngoái trong hộp nữ trang, định hôm nay sẽ tặng cho cậu ấy. Ngoài ra còn có chiếc nhẫn ban chỉ đeo ngón cái mà trước đó nàng giữ dùm Tô Lăng.
Nàng nghĩ nên trả lại cho cậu ấy rồi.
Tô Lăng không nhắc đến nó chắc vì đã quên mất.
Rừng bia này là do ông cố của nàng xây dựng, trên các tấm bia đá dựng đứng khắc toàn bộ các tác phẩm kinh điển tứ thư ngũ kinh nhằm giúp mọi người học tập, thuận tiện đối chiếu sửa chữa.
Trong rừng bia lúc này vô cùng im lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua.
Trình Diệc Nhiên tưởng tượng đến biểu cảm của Tô Lăng khi nhận được cây trâm mà không nhịn được cười. Trước đây hai người từng thi nhau đọc thuộc phần 《 Đại học 》này nên đây cũng là phần nàng có cảm tình nhất. Nàng cố ý đi thẳng đến phía trước tấm bia đá khắc phần 《 Đại học 》.
Không qua bao lâu, Trình Diệc Nhiên nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc vang lên, trong lúc nhất thời hưng phấn, nàng lặng lẽ trốn phía sau tấm bia đá.
Nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, Trình Diệc Nhiên bỗng vọt ra từ phía sau tấm bia, cười nói: "Ta ở đây!"
Nhưng cậu lại không bị nàng hù dọa như trong dự tính.
Tô Lăng chỉ mỉm cười, trên khuôn mặt thanh tú vẫn còn vương nét vui vẻ. Cậu bước nhanh về phía nàng, lúc vừa định nói chuyện lại nghe Trình Diệc Nhiên "Ai nha" một tiếng. Đáy lòng cậu thắt chặt: "Có chuyện gì vậy?"
Trên mặt Trình Diệc Nhiên xuất hiện vài phần ảo não: "Ta vốn nghĩ hôm nay gặp huynh nhất định câu đầu tiên phải nói chính là ‘sinh nhật vui vẻ’ nhưng lại quên mất rồi."
Tô Lăng ngẩn người trong phút chốc nhưng ý cười trong mắt hiện lên càng lúc càng đậm: "Vậy bây giờ nàng nói đi, vẫn còn kịp."
Trình Diệc Nhiên gật đầu tán thành. Nàng nghiêm túc nhìn Tô Lăng, nói từng chữ từng chữ một: "Sinh nhật vui vẻ."
Nàng thật lòng hy vọng Tô Lăng luôn luôn vui vẻ, hy vọng tiểu tỷ tỷ có mơ ước có chủ ý này vui vui vẻ vẻ mà thực hiện được mơ ước của mình.
Trong lòng Tô Lăng cũng ngập tràn hạnh phúc viên mãn, "Ừ" một tiếng: "Nàng cũng vậy."
"Hôm nay huynh đi đâu vậy? Sao không đến buổi học sớm?"
Tô Lăng cố ý nói: "Nàng đoán xem."
"Ngủ dậy muộn?"
Tô Lăng lắc đầu: "Đoán nữa đi."
"Bị bệnh?"
"Không đúng." Vẫn lắc đầu.
Trình Diệc Nhiên cười, đưa tay kéo lấy cánh tay Tô Lăng: "Ta không đoán ra được, huynh nói đi mà.”
Tô Lăng nhẹ nhàng đặt tay trái lên cánh tay đang túm lấy tay mình, quyết định không đùa nàng nữa: "Ta đến một nơi, lấy một món đồ đến nhà nàng cầu hôn."
Trình Diệc Nhiên mở to hai mắt, mơ màng không hiểu: "Huynh? Cầu hôn?"
Tô Lăng cười cười, khuôn mặt hiện lên vài phần kiêu ngạo lại có vài phần mong chờ: "Đúng vậy, ta nói với phụ thân nàng rằng ta muốn cưới nàng."
Cậu cảm thấy nhất định nàng sẽ vô cùng vui vẻ.
Tuy vậy, phản ứng của Trình Diệc Nhiên lại nằm ngoài dự đoán của Tô Lăng, sự hoang mang của nàng khiến đáy lòng cậu bị bao phủ bởi nỗi bất an vô tận. Nàng không quá chắc chắn hỏi lại: "Nhưng, nhưng mà, huynh muốn lấy ta để làm gì?"
Tô Lăng cau mày: "Cái gì?"
Nếu hai người họ lưỡng tình tương duyệt thì chuyện cậu muốn cưới nàng không phải hợp tình hợp lý hay sao?
Trình Diệc Nhiên rút tay về, nghi ngờ trong lòng càng lúc càng nhiều thêm: "Thế nhưng, huynh, không phải huynh cũng giống ta ư? Làm sao nữ nhân có thể lấy nữ nhân?"
- ----------
Lời editor:
Trình Diệc Nhiên: tưởng tượng đến lúc Tô Lăng nhận được quà mà không nhịn được cười.
Tôi: Đệch, nhìn 2 đứa ông nói gà bà nói vịt đến đây, mị cũng không nhịn được cười.
Cúng cuồi cũng đến lúc hai đứa này nó xé nhau rồi quý dzị, mừng hơn mẹ đẻ em bé há há há…
Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện
Chương 57
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương tiếp
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương tiếp
Loading...