Trình Diệc Nhiên gật đầu trong vô thức: “Đó là tất nhiên.”
“Nàng phải nhớ đó.” Trước khi đi Vân Úy không quên dặn dò, “Nhất định phải đến, ta đã đích thân đến đưa thiệp cưới, không đến không được. Ta phải về rồi, còn rất nhiều việc cần phải xử lý.”
“Yên tâm, không quên được.” Trình Diệc Nhiên đảm bảo nhiều lần, tự mình tiễn cậu ta ra ngoài.
Hôn lễ của Vân Úy và Dương cô nương được định vào tháng chạp. Bởi vì có Quốc tang trước đó nên người thành thân vào tháng chạp không ít.
Đại tẩu nói với Trình Diệc Nhiên, vốn dĩ hôn lễ của Đoan Nương nhà nhị phòng cũng định vào tháng chạp. Không biết vì lý do gì lại đổi thành tháng năm năm sau.
Đại ca Trình Gia cười, “Lý do gì? Đoán chừng nghĩ DIỆC NHIÊN là tỷ tỷ, muốn xuất giá saDiệc Nhiên U thì được.”
Trình Diệc Nhiên chỉ “Ừ” một tiếng, cũng không nói gì nhiều. Nàng và Đoan Nương tuy là đường tỷ muội, tiếc là tính tình không hợp, quan hệ cũng không hòa thuận lắm.
Đoan Nương xuất giá, đối với nàng mà nói, cần phải suy nghĩ kỹ lưỡng hơn, nên chuẩn bị cho Đoan Nương một bộ trang lễ như thế nào.
Trình Diệc Nhiên thương lượng với đại tẩu một hồi, chọn ngày cùng đại tẩu đi đến cửa hàng trang sức có tiếng ở Kinh thành. Kiểu dáng đa dạng làm nàng lựa chọn đến hoa cả mắt.
Đại tẩu cười nói: “Sao không chọn thêm hai mẫu cho muội?”
“Không cần.” Trình Diệc Nhiên lắc đầu, “Muội không hay dùng những trang sức bằng vàng này.” Nàng đảo mắt: “Đúng rồi, thật ra có thể chọn thêm một số mẫu. Mẫu thân, đại tẩu, nhị tẩu, Tịnh Hảo, quà cưới cho Dương cô nương…”
Thật may, mỗi một cái đều rất đẹp.
Đại tẩu mỉm cười dịu dàng: “Ái chà, DIỆC NHIÊN lúc này có tiền rồi.”
“Ừm, cũng không nhiều lắm, tự mình cố gắng một chút cũng được.” Trình Diệc Nhiên mỉm cười nhìn đại tẩu, “Muội cũng là người có bổng lộc mà.”
“Đúng đúng đúng, muội có bổng lộc.” Đại tẩu mỉm cười đầy mặt.
Nhìn cô nương dung mạo mỹ lệ, ánh mắt trong trẻo trước mặt, đại tẩu càng thêm cảm thấy bản thân mình may mắn. Trước khi xuất giá cũng từng nghe người ta nghị luận việc mẹ chồng khó hầu hạ bao nhiêu thì sống chung với tiểu cô càng khó bấy nhiêu. Kỳ thực khi gả đến Trình gia rồi, nàng cảm thấy vẫn tốt.
Thời gian nàng theo trượng phu ra ngoài nhiều hơn, ít khi ở chung với mẹ chồng, tiểu cô hay người nào khác. Hơn nữa mẹ chồng Lôi thị không phải là mẹ đẻ của trượng phu, trước giờ chưa từng làm khó nàng, ngay cả việc lập quy củ với nàng cũng chưa từng. Hiện giờ cô em chồng DIỆC NHIÊN thỉnh thoảng sẽ ở cùng bọn họ, tính tình ngoan ngoãn hiểu chuyện, sống chung cũng thật thoải mái.
Nhìn chăm chú vào DIỆC NHIÊN một lúc, đại tẩu thầm nghĩ, đều nói cháu gái giống cô cô. Có lẽ ngược lại nàng có thể sinh một nữ nhi, trông giống như DIỆC NHIÊN vậy, cũng được xem là phúc khí.
Trình Diệc Nhiên đánh giá túi tiền của mình rồi đặt thêm vài món.
Thế nhưng vì nàng đặt nhiều trang sức trong một lúc nên chưởng quầy cửa hàng trang sức đã chủ động đề xuất giảm giá cho nàng.
“Có kịp không? Có thể hoàn thành trước tháng chạp không?”
Chưởng quầy không ngừng đảm bảo: “Đương nhiên có thể.”
Trình Diệc Nhiên lúc này mới yên tâm: “Vậy thì tốt rồi.”
—
Trình Diệc Nhiên rất thích ở trong nhà nên mỗi lần gặp ngày nghỉ luôn muốn trở về thư viện.
Lần này vừa mới trở về, nhị ca Trình Khải liền nói cho nàng một việc.
“Chu tiểu thư đã công khai thân phận của mình?” Trình Diệc Nhiên kinh ngạc.
“Kia trái lại cũng không phải.” Trình Khải nhíu mày xua tay, “Nàng ấy không nói thẳng mình là ai, chỉ là thay nữ trang…”
“Không mặc đồng phục của thư viện?” Trình Diệc Nhiên chớp chớp mắt.
“…” Trình Khải nghẹn họng, “Mặc đồng phục của thư viện. Nhưng tóc và trang sức của nữ tử.”
“À, có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Trình Diệc Nhiên thầm nghĩ, có thể là vì nữ tử tên gọi Phù Dung mới đến kia.
Lúc có một mình, có thể không đủ dũng khí. Khi có đồng bạn, dũng khí sẽ tăng gấp bội.
Trình Khải lắc đầu: “Cũng không xảy ra chuyện gì lớn.”
Chẳng qua là các học trò của thư viện lại một phen khiếp sợ, nghị luận mấy ngày. Sau khi bị hắn nghiêm khắc ngăn chặn, tinh thần học tập của đám thiếu niên kia càng trở nên mạnh mẽ hơn một chút.
Trình Khải cảm thán một tiếng: “Lần thứ hai rồi.”
Trước đây thư viện Sùng Đức chỉ có nam học trò, bây giờ trên danh nghĩa đã có hai nữ học trò rồi.
Trình Diệc Nhiên cười cười, nhẹ giọng hỏi: “Đúng rồi, nhị ca. Cô nương Phù Dung kia, nàng ấy ở thư viện vẫn tốt chứ? Có người làm khó nàng ấy không? Còn vị Chu tiểu thư kia…”
Trong thư viện đều là nam tử, đột nhiên xuất hiện nữ tử, không biết có gặp phải sự khinh thường, bị người bắt nạt hay không. Nghiêm trọng hơn, không biết có gặp phải bạo lực học đường hay không?
Trình Khải lắc đầu: “Vẫn ổn. Đám tiểu tử kia giống như chưa từng gặp qua nữ nhân, ai nấy cũng…”
Bọn họ mỗi người tóc tai sáng loáng, y phục sạch sẽ gọn gàng, nửa vết nếp gấp cũng không có, lúc đọc sách, giọng nói sáng sủa rõ ràng. Trên lớp cũng đều ngồi ngay ngắn theo quy củ. Có khi còn âm thầm nhìn lén cô nương nhà người ta, tưởng hắn không biết sao?
Trình Diệc Nhiên cúi đầu tính toán: “Nếu thêm nhiều người hơn, lập thành một lớp nữ thì tốt rồi.”
Trình Khải ấn ấn giữa mày: “Đúng là nên lập thành lớp nữ.” Tách bọn họ ra.
Trình Diệc Nhiên kinh ngạc liếc nhìn nhị ca, trước đây nàng nói với phụ thân về chuyện lập lớp nữ, nhị ca tuyệt không tán thành. Lúc này mới dạy hai nữ học trò mà đã thay đổi chủ ý rồi?
Lần này Trịnh Khải chỉ nói với tiểu muội chuyện của hai nữ học trò kia. --- Dù sao thì lúc hai người họ vừa mới vào thư viện đều là DIỆC NHIÊN tâm sự trấn an các nàng. Hắn nghĩ, tiểu muội nên biết tình hình gần đây của các nàng.
Nói xong mấy lời này, hắn ở lại một lúc liền cáo từ rời đi.
Hôm nay là ngày nghỉ nhưng vẫn có học trò vẫn ở lại trong thư viện. Trịnh Khải nhàn rỗi không có việc gì làm, dự định đi xem xét một chút.
Hắn còn chưa tiến vào học đường đã có người đến nói với hắn: “Trình phu tử, bên ngoài có người đến, nói muốn vào thư viện học.”
“Ừm.” Trình Khải cũng không ngạc nhiên, “Dẫn người đó đến đây xem.”
Thư viện Sùng Đức thường xuyên sẽ có học trò mới, cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Nhưng sau khi nhìn thấy vị học trò mới đến này, sắc mặt Trình Khải liền trầm xuống: “Sao lại là ngươi?”
“Học trò Mộc Trường Thanh gặp qua phu tử.” Người đến hành lễ, ánh mắt như thiêu đốt, “Phu tử, lần trước là người nói, chỉ cần học trò một lòng ham học, chuẩn bị kỹ càng, thông qua cuộc khảo thí của thư viện là có thể tiến vào thư viện học tập. Phu tử nhất ngôn cửu đỉnh, cũng không thể nói mà không nhận.”
Trình Khải nhíu mày: “Ta đương nhiên nói lời giữ lời, ngươi thật sự đã chuẩn bị tốt?”
Trong lòng Mộc Trường Thanh đã có dự tính: “Đã chuẩn bị tốt.”
“Vậy được.” Trình Khải cười, sai người lấy bài thi lại đây.
Nhưng sau khi Mộc Trường Thanh tiếp nhận bài thi, thần sắc lại thay đổi: “Cái này, cái này không giống với lần trước?”
Vẻ mặt Trình Khải nhàn nhạt: “Tuy đề mục có khác nhưng độ khó ngang nhau. Nếu ngươi đã chuẩn bị đầy đủ thì không lý nào lại không làm được.”
Hắn nâng tà áo, ngồi sang một bên, nhìn Mộc Trường Thanh giải đề.
Mộc Trường Thanh nghiến răng, cầm bút lên.
Nửa canh giờ sau.
Trình Khải lắc đầu: “Không được, ngươi không thông qua cuộc khảo thí nhập học. Trở về tiếp tục chuẩn bị đi!”
Mộc Trường Thanh giận dữ, đột nhiên vỗ bàn: “Ngươi là cố ý, cố ý không muốn nhận ta! Ngươi là muốn nhắm vào ta!”
“Ngươi ở đây phát hỏa cái gì?” Trình Khải trầm mặt, “Thư viện đang mở rộng cửa chiêu sinh, sẽ không từ chối học trò bên ngoài. Cuộc khảo thí như vậy, trẻ em mười tuổi đều có thể thông qua, ngươi không thông qua được, còn nói ta cố ý nhằm vào ngươi! Thư viện Sùng Đức không nhận học trò như ngươi, Mộc công tử vẫn nên đi chỗ khác đi!”
“Cái gì trẻ em mười tuổi có thể thông qua…” Mộc Trường Thanh vẻ mặt không phục.
Trình Khải nhíu mày càng chặt, thầm nghĩ ta còn lừa ngươi? Tiểu muội DIỆC NHIÊN của ta mới mười tuổi đã đậu, học trò học tập ở thư viện có ai không thông qua cuộc khảo thí?
Thái độ của cái tên Mộc Trường Thanh này tồi tệ, kiến thức cũng không tốt, lại mơ hồ có chút chuyện không hay với học trò của thư viện, tuyệt đối không thể để hắn đến học ở thư viện.
“Ta biết, ngươi chính là cố ý. Ngươi không muốn ta gặp Trương Phù Dung có phải không?”
Sắc mặt Trình Khải trầm xuống, ra hiệu cho phụ tá bên cạnh: “Mời hắn ra ngoài đi.”
Thật không thể hiểu được. Phẩm hạnh không tốt, học thức kém, so với tỷ tỷ hắn còn kém xa.
—
Lúc này Mộc Phù Dung đang ở học xá chọn sách để đọc.
Bạn cùng phòng mới của nàng là Chu Lệnh Nguyệt ở một bên nhìn nàng chằm chằm.
Cuối cùng Mộc Phù Dung vẫn không nhịn được, đặt sách xuống: “Tỷ nhìn ta làm gì?”
“Trông tỷ rất đẹp.” Hầu như là Chu Lệnh Nguyệt buột miệng thốt ra.
Từ trước đến nay nàng chưa từng ngủ chung phòng với ai. Mấy ngày nay cùng Mộc Phù Dung ở chung một gian học xá. Mộc Phù Dung lớn hơn nàng vài tuổi, tính tình dịu dàng, biết chăm sóc người khác. Nàng cảm giác so với việc một mình ở tiểu xá còn tự tại thoải mái hơn nhiều.
Mộc Phù Dung đỏ ửng hai má, nàng cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói: “Sao tỷ không trở về nhà đi?”
“Nếu ta về nhà, phụ thân sẽ biết ta đã thay đổi nữ trang, ông sẽ đánh c.h.ế.t ta.” Chu Lệnh Nguyệt lắc đầu liên tục, “Không về, không về.”
Mộc Phù Dung che miệng cười: “Nhưng tỷ mãi không quay về chẳng phải sẽ khiến phụ thân tỷ càng nghi ngờ hơn sao?”
“Ây, ta quên mất.” Chu Lệnh Nguyệt ảo não, “Ôi chao, hôm nay cũng về không kịp. A, đúng rồi, ta nghe khẩu âm của tỷ cũng là người Kinh Kỳ*, sao tỷ cũng không về nhà?”
*Kinh Kỳ: Kinh Đô và các vùng lân cận.
Nàng vừa nói xong, sắc mặt Mộc Phù Dung liền thay đổi: “Ta, nhà ta cách đây rất xa, đi lại không thuận tiện, không bằng tiết kiệm thêm nhiều thời gian để đọc sách.”
Chu Lệnh Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói: “Ừm, nói cũng đúng.” Nàng liếc mắt nhìn Mộc Phù Dung một cái: “Tỷ quả thật rất chăm chỉ. Tỷ nên tiếp tục cố gắng, cũng có thể một ngày nào đó triều đình sẽ cho phép nữ giới tham gia khoa cử, học thức của tỷ cao thì có thể tham gia rồi, đến lúc đó ghi danh bảng vàng, thật uy phong nha.”
Mộc Phù Dung cười khẽ: “Ta nào suy nghĩ nhiều như vậy…”
Nàng chỉ muốn tìm một nơi để trốn đi.
Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện
Chương 165
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương tiếp
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương tiếp
Loading...