Phụt!
Phụt!
Máu tươi nhuốm đỏ chiến đài.
Diệp Thành lùi về sau, hắn bị truy sát một cách thảm khốc, vài lần suýt chút nữa thì bị Tử Sam chém đến.
“Chân hoả, luyện hoá chân khí cuồng nộ kia cho ta”, Diệp Thành lùi về sau và nhẩm niệm, triệu gọi chân hoả bảo vệ tâm mạch.
Ngay sau đó, chân hoả trong vùng đan hải cuộn trào vào các kinh mạch và xương cốt, sau đó phân thành vô số đường bao lấy phần chân khí cuồng bạo kia Cuối cùng, chân hoả vẫn làm theo sứ mệnh, khi những luồng chân khí cuồng bạo kia đả phá về phía tim mạch của Diệp Thành thì đã bị chân hoả của Diệp Thành chặn lại.
Sau đó, chân hoả thể hiện mặt bá đạo của mình, nó bao lấy chân khí mạnh mẽ kia rồi cứ thế điên cuồng luyện hoá, tinh hoa có được được nó đẩy vào vùng đan hải khổng lồ của Diệp Thành.
Có điều dù là vậy thì cơ thể của Diệp Thành cũng đang trong tình trạng gay go.
Trước tiên, hắn đánh ra một đòn thật mạnh về phía Tử Sam, tiếp sau đó lại không ngừng bị thương, lại thêm chân khí đẩy vào kinh mạch và xương cốt khiến một phần kinh mạch và xương cốt đứt gãy, do vậy mà khả năng chiến đấu của hắn không thể phát huy được tác dụng.
Phụt!
Phụt!
Tử Sam vẫn đang điên cuồng tiến công, linh kiếm trong tay đều bị máu tươi của Diệp Thành nhuốm đỏ.
Hắn không muốn cho Diệp Thành bất cứ thời gian phản ứng nào, trước đó, trận chiến giữa Diệp Thành và Giang Hạo là vết xe đổ, một khi khiến con mãnh thú trong Diệp Thành thức tỉnh thì đối với hắn mà nói là một tin dữ.
“Tề sư tỷ, cơ thể của tên tiểu tử Diệp Thành kia rốt cục là thế nào vậy?”, bên dưới chiến đài, Hùng Nhị và Đường Như Huyên đều nhìn sang Tề Nguyệt.
“Hắn ăn phải Bạo Cốt Đan”, Tề Nguyệt trầm giọng, thân là đại đệ tử của Linh Đan Các, cô ta đương nhiên mẫn cảm với đan dược, giống như có thể nhìn ra cơ thể Diệp Thành đang gặp phải vấn đề gì vậy.
“Bạo Cốt Đan?”, Hùng Nhị ngạc nhiên, “đó là đan dược gì vậy?”
“Bạo Cốt Đan là một loại đan dược trị thương”, Tề Nguyệt giải thích, “vả lại còn là loại thượng phẩm để trị thương trong đan dược.
Trước đó thương thế của Diệp Thành hồi phục nhanh như vậy rất có khả năng là vì Bạo Cốt Đan, chỉ là đan dược này mặc dù là linh dược trị thương nhưng lại có mặt hại vô cùng”.
“Mặt hại?”
“Chỉ cần ăn Bạo Cốt Đan thì không thể vận được chân khí quá nhiều, nếu không thì chân khí cuồng bạo mà Bạo Cốt Đan mang tới nhất định sẽ xông phá làm đứt gãy kinh mạch và xương cốt, chỉ cần không cẩn thận sẽ dẫn tới tử vong”.
“Ôi chao”, nghe Tề Nguyệt nói vậy, Hùng Nhị không khỏi xuýt xoa: “Tên tiểu tử này điên rồi, loại đan dược này mà cũng dám ăn, ăn vào rồi lại dám vận chân khí, đây có khác gì đang tìm đến cái chết đâu?”
“Sự việc không đơn giản như vậy đâu”, ở bên, Lục Huyên Nhi lên tiếng, ý bảo mọi người nhìn về phía Diệp Thành: “Nhìn vẻ mặt của Diệp Thành rõ ràng là hắn không biết tác hại của Bạo Cốt Đan”.
“Cũng có thể là vậy.
Diệp Thành căn bản không biết thứ mình ăn là Bạo Cốt Đan”, thủ từ Linh Quả Viên là Vương Lâm cũng đưa ra suy đoán này.
“Hoặc có thể nói Diệp Thành căn bản không biết mình từng ăn Bạo Cốt Đan”, thủ từ Chấp Pháp Điện Tiêu Cảnh lên tiếng khiến mắt mấy người kia nheo lại.
Lời nói của hắn mang theo ý tứ, mấy người ở đó cũng không phải ngốc, đây rõ ràng là ám chỉ Diệp Thành bị người ta hãm hại.
“Tề sư tỷ, tên Diệp Thành đó có phải đang gặp nguy hiểm đến tính mạng không?”, Đường Như Huyên lên tiếng và nhìn sang Tề Nguyệt.
Tề Nguyệt khẽ lắc đầu: “Cái này thì không dễ nói, viên hắn ăn có lẽ là Bạo Cốt Đan cấp thấp, nếu là cấp cao thì khi hắn vận chân khí, e rằng đã chết rồi, có điều dù là vậy thì cơ thể của hắn hiện giờ cũng đang trong tình trạng không ổn”.
“Vậy còn đánh gì nữa, nếu đánh tiếp thì cái mạng cũng không còn”, Hùng Nhị cuống cuồng dụi chân.
Nói rồi, tên này nhảy ra, chắp tay hướng về phía Đạo Huyền Chân Nhân trên vân đoan mà nói: “Trưởng lão, Diệp Thành bị người ta hãm hại, con khẩn cầu người cho dừng trận đấu này lại, cứu mạng người trước đã.
“Đệ tử cũng nghĩ vậy”, sau đó, mấy người phía Tề Nguyệt cũng lần lượt đứng ra.
Thế nhưng, không đợi Đạo Huyền Chân Nhân nói xong, bên dưới đã lại vang lên những tiếng cười tôi độc.
“Bị người khác hãm hại? Nực cười”, người lên tiếng chính là một đệ tử chân truyền của Địa Dương Phong, “bao nhiêu trưởng lão đều ở đây quan sát, ai dám nói ở đây có kẻ giở trò sau lưng, các vị sư huynh, sư muội ý muốn nói trưởng lão của chúng ta có mắt như mù sao?”
“Rõ ràng là Diệp Thành ăn đan dược để tăng tu vi nên mới tẩu hoả nhập ma, nói người ta ám sát, các vị sư huynh sư muội không sợ gặp quả báo sao?”
“Đánh không được lại bảo tạm dừng thi đấu, làm gì có chuyện như vậy”, một đệ tử chân truyền của Giới Luật Đường bật cười lạnh lùng, “nếu như vậy thì mất công bằng, đương nhiên, nếu như Diệp Thành nhận thua, tạm thời dừng thi đấu thì ta không phản đối”.
“Bớt đổ oan cho Diệp Thành đi.
Thực lực của hắn còn phải ăn đan dược để tăng tu vi sao?”, Hùng Nhị lên tiếng mắng chửi.
“Ai biết được ắn định âm mưu gì”.
“Âm mưu? Ta thấy các ngươi đều gian xảo như nhau”, Hoắc Đằng lạnh lùng lên tiếng.
“Hoắc Đằng, ngươi có ý gì, ý của ngươi là nói bọn ta hãm hại Diệp Thành?”
“Ai làm thì người đó biết, sao nào, không phục thì đến đây đánh ta này”.
“Ngươi…”
“Đủ rồi”, nghe các đệ tử chân truyền lời qua tiếng lại, Đạo Huyền Chân Nhân trên vân đoan lạnh giọng, áp lực lớn mạnh đè nén cả Càn Khôn Các, “các ngươi thấy còn chưa đủ loạn phải không? Muốn đánh thì lên Phong Vân Đài, ta không can thiệp”.
Hừ!
Hừ!
Bị Đạo Huyền Chân Nhân cảnh cáo, đệ tử hai bên lúc này mới im bặt.
Đạo Huyền Chân Nhân đảo mắt lên chiến đài, sau đó vuốt râu.
Nghe mấy người phía Tề Nguyệt nói vậy ông ta thật sự có cảm giác sự việc không hề đơn giản, đang yên đang lành tự dưng lại xuất hiện Bạo Cốt Đan.
Thanh Dương Chân Nhân vừa dứt lời, Triệu Chí Kính cũng liếc sang Đạo Huyền Chân Nhân, giọng nói mang theo vẻ khó chịu: “Đệ không phản đối tạm dừng thi đấu nhưng điều kiện là Diệp Thành phải nhận thua trước”.
Ba người cùng bày ra bộ dạng ép cung, bọn họ đều có thù với Diệp Thành, lúc này không muốn dìm Diệp Thành mới lạ.
Phía này, sắc mặt của Đạo Huyền Chân Nhân càng tối sầm hơn.
Mặc dù ông ta là trưởng lão giám sát thi đấu nhưng dù gì cũng không phải muốn nói gì là được, một lời nói vô căn cứ do đệ tử bẩm báo, kể cả là ông ta cũng không thể tự ý quyết định, đến tai chưởng môn thì lại không hay.
“Diệp Thành, nhận thua đi”, không đợi Đạo Huyền Chân Nhân đưa ra quyết định, Sở Huyên ở bên đã lên tiếng: “Hôm nay cho dù ngươi thua thì ngươi cũng vẫn là đồ nhi của Sở Huyên ta”..
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 125
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương tiếp
Loading...