Trong bầu hư không mênh mông, phi kiếm khổng lồ rẽ ngang trời, còn Gia Cát Vũ, Diệp Thành và Bích Du đang ngồi khoanh chân trên đó.
Cả chặng đường, Gia Cát Vũ ngồi phía trước ôm một bình hồ lô rượu nhâm nhi trông hết sức phong thái, bên cạnh là Bích Du chẳng nói một lời nào, trên khuôn mặt tuyệt sắc kia không để lộ cảm xúc, lúc nào cũng bày ra bộ dạng lạnh lùng khiến người ta chẳng thể lại gần.
Diệp Thành cảm thấy mất hứng, hắn lấy thanh Thiên Khuyết ra, liên tục lau chùi thanh kiếm giết thời gian.
“Bích Du, con và Huyền Linh Chi Thể từng giao đấu, con nghĩ thế nào về huyết mạch nghịch thiên đó?”, cuối cùng, Gia Cát Vũ lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng đó.
Nghe vậy, Diệp Thành đang mải miết lau kiếm cũng dỏng tai lên nghe.
“Rất mạnh ạ”, Bích Du hít vào một hơi thật sâu và chỉ nói đúng ba từ.
“Cô ta gần như không hề có sơ hở, có khả năng điều khiển gió, nước và cây, khả năng thần thông…”, Bích Du nói tiếp sau đó bất giác giơ tay lên: “Lần trước khi con giao chiến với cô ta còn còn không thể đỡ nổi hai mươi chiêu”.
“Không quá hai mươi chiêu?”, không đợi Gia Cát Vũ lên tiếng, Diệp Thành đã thét lên kinh ngạc.
“Không phải chứ?”, Diệp Thành nhìn Bích Du từ đầu tới chân: “Cô đường đường là tu sĩ ở cảnh giới Chân Dương tầng thứ năm mà không đỡ nổi hai mươi chiêu sao?”
“Ngươi thì biết cái gì?”, nghe Diệp Thành nói vậy, Bích Du lạnh gọng: “Ngươi căn bản không thể hiểu Huyền Linh Chi Thể rốt cục mạnh thế nào, ngươi cũng không thể hiểu sự đáng sợ của huyết mạch nghịch thiên đó”.
Bị mắng cho té tát, Diệp Thành bĩu môi: “Đã biết cô ta đáng sợ như vậy thì lần này cô tìm cô ta giao chiến làm gì, không phải rảnh quá rồi chứ?”
“Không liên quan gì đến ngươi”.
! “Ta chỉ nói thế thôi, cô đừng có quá kích động”.
Haiz!
Gia Cát Vũ ở phía trước thở dài, lắc đầu bất lực: “Có trách thì trách các con sinh không đúng thời, sinh nhằm lúc Huyền Linh Chi Thể xuất hiện thì kết cục định sẵn chỉ có thể làm nền thôi”.
Bích Du nắm chặt tay.
Chỉ có Diệp Thành gãi gãi tai: “Con không thích làm nền, nói không chừng con có thể đánh lại cô ta đấy?”
“Không biết tự lượng sức mình”, Bích Du liếc nhìn Diệp Thành, nói bằng giọng lạnh băng.
“Ta nói thật, biết đâu có một ngày Huyền Linh Chi Thể bị ốm, vả lại…”
“Tiểu tử, nào lại đây, nhìn thấy ngọn núi kia chưa?”, Gia Cát Vũ ngắt lời Diệp Thành, một tay đặt lên vai hắn, một tay chỉ về ngọn núi cao chừng tám trượng ở phía xa.
Diệp Thành sững người không hiểu ý.
“Nếu như ngươi có thể đánh bại Huyền Linh Chi Thể thì gia gia đây sẽ nuốt luôn ngọn núi kia vào bụng”, Gia Cát Vũ vuốt râu, nói ý tứ.
“Coi như con chưa nói gì”, Diệp Thành nhếch miệng, hắn tiếp tục vùi đầu vào việc lau thanh kiếm Thiên Khuyết.
Cả ba người lại chìm vào im lặng, Bích Du nhắm mắt nghỉ ngơi còn Gia Cát Vũ vẫn nhâm nhi rượu.
Vù! Vù!
Không biết từ bao giờ, bên cạnh bọn họ vang lên âm thanh khác thường, Diệp Thành đang vùi đầu lau kiếm bất giác ngẩng đầu, hắn nhìn sang Bích Du ở bên.
“Huyết mạch của cô ta không tầm thường”, nhờ có Tiên Luân Nhãn, Diệp Thành lẩm bẩm như thể nhìn ra được sự khác thường về huyết mạch của Bích Du, hắn thậm chí có thể nhìn thấy đoá phù dung hé nở bên trong vùng đan điền của Bích Du.
“Chẳng trách mà không phục Huyền Linh Chi Thể”, Diệp Thành xoa cằm: “Cùng là huyết mạch đặc biệt nên Bích Du cũng có sự cao ngạo của mình”.
Có điều nói tới Huyền Linh Chi Thể, đôi mắt Diệp Thành lại trở nên bất định.
Bích Du cũng là người mang theo huyết mạch đặc biệt, tu vi ở cảnh giới Chân Dương tầng thứ năm vậy mà không thể đỡ nổi hai mươi chiêu của Cơ Tuyết Băng.
Hắn có lý do tin rằng thực lực của Cơ Tuyết Băng đã đạt tới mức độ đáng sợ.
“Không được nhìn ta”, Bích Du nhắm mắt lạnh giọng lên tiếng như thể cảm nhận được Diệp Thành đang nhìn mình vậy.
Hừm!
Diệp Thành di chuyển ánh mắt về phía khác, hắn giật mình, sự lạnh lùng của Bích Du khiến hắn cảm thấy lạnh toát toàn thân.
“Ta nghe nói lần này Chính Dương Tông có Huyết Bản”, phía trước, Gia Cát Vũ vươn vai lên tiếng.
“Là ý gì ạ?”, Diệp Thành nhìn Gia Cát Vũ bằng đôi mắt tò mò.
“Ngươi chưa từng nghe nói à? Trong các đệ tử tham gia trận so tài tam tông lần này, người nào dành được giải nhất sẽ được thưởng thêm viên linh đan năm vân trong phần thưởng”, Gia Cát Vũ xuýt xa.
“Linh đan năm vân?”, nghe vậy, Diệp Thành không khỏi bất ngờ, đến cả Bích Du đang nhắm mắt cũng phải mở mắt tỏ vẻ kinh ngạc.
Cuộc so tài của tam tông cứ ba năm diễn ra một lần, lần lượt do các tông đứng ra làm chủ trì, các đệ tử dành giải đều sẽ có những phần thưởng tương ứng, còn phần thưởng này sẽ do bên chủ trì cuộc thi phân phát.
Trận so tài năm nay do Chính Dương Tông làm chủ trì, vì vậy lần này các đệ tử dành được thắng lợi ở cuộc so tài đương nhiên sẽ nhận phần thưởng từ Chính Dương Tông.
Điều khiến Diệp Thành không ngờ tới đó chính là Chính Dương Tông lại đưa ra phần thưởng lớn như vậy.
Là một luyện đan sư, sao hắn có thể không biết tới linh đan năm vân có ý nghĩa gì chứ.
Từ Phúc của Hằng Nhạc Tông từng nói ông ta có thể luyện ra được loại linh đan cấp bậc cao nhất chính là linh đan bốn vân, còn linh đan năm vân do ông ta và Đan Thần cùng hợp tác mới có thể luyện ra được.
Hiện giờ Chính Dương Tông đem linh đan năm vân ra làm phần thưởng đương nhiên khiến tất cả mọi người đều phải bất ngờ.
“Chính Dương Tông quả là hào phóng và kiên quyết” Diệp Thành cũng giống Gia Cát Vũ tấm tắc hết lời.
Từ xa, hắn đã nhìn thấy linh sơn hiện lên trong tầm mắt với từng tầng mây bồng bềnh bao quanh, trông quả như chốn bồng lai tiên cảnh.
“Rời khỏi nơi này ba tháng rồi, hôm nay lại quay trở lại”, lặng lẽ quan sát núi non trước mặt, Diệp Thành có cảm giác không chân thực.
Ba tháng mặc dù ngắn nhưng đối với hắn mà nói thì lại có cảm giác như cách xa ngàn dặm, hôm đó hắn bị người ta đuổi đi, vứt bỏ như vứt thứ rác rưởi, sự khinh bỉ của sư môn, cảnh chê bôi của các huynh đệ, sự lạnh nhạt của người thương giống như cây châm bằng sắt cứ thế đâm cho hắn hàng nghìn vết thương lòng.
Cảnh tượng thuở xưa hiện ra ngay trước mắt, lại lần nữa đặt chân tới nơi này, trong lòng Diệp Thành chợt cảm thấy phức tạp, cũng không thể nói là hận nhưng sự oán trách đó là một vết thương không thôi nhói.
“Ngươi có biểu cảm gì vậy?”, sự trầm lặng của Diệp Thành khiến Gia Cát Vũ ở bên cảm thấy khác thường.
“Không có gì ạ”..
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 224
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương tiếp
Loading...