Diệp Đình nghe câu hỏi này xong hơi hơi giật mình.
Hắn không hiểu tại sao Dương Gia Lập lại đột nhiên hỏi hắn về điểm thi đại học.
Diệp Đình còn chưa kịp trả lời, điện thoại đã bị cắt đứt.
Diệp Đình nhíu mày nhìn lịch sử cuộc trò chuyện trên điện thoại, hắn cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Tối ngày hôm sau, khoảng vào giờ cơm tối Dương Gia Lập lại gọi điện cho hắn.
Lần này bọn họ nói về bạn học thời đại học của mình, trong lúc nói chuyện phiếm ban nãy chẳng hiểu sao Dương Gia Lập lại cười nói một câu: “Bạn thời đại học nhiều như vậy, có nhiều người em đã quên mất rồi. Diệp Đình, anh còn nhớ cùng niên khoá với chúng ta có tất cả bao nhiêu người học thương mại quốc tế không?”
Ngày thứ ba, trước khi kết thúc cuộc gọi, Dương Gia Lập cảm khái một câu: “Thật muốn ăn thịt kho tàu. Lúc trước thịt kho tàu ở nhà ăn số hai vừa rẻ vừa no. Đúng rồi, anh còn nhớ căn tin số hai bán bao nhiêu tiền một phần thịt kho tàu không?”
Diệp Đình nhíu mày, không biết tại sao mấy hôm nay Dương Gia Lập đều hỏi hắn mấy câu hỏi đột ngột như vậy.
Ngày thứ tư lại trò chuyện, Dương Gia Lập vẫn có tự cảm thán: “Diệp Đình, hôm nay em mới nhớ ra, phát hiện anh cũng rất vô lương tâm. Năm nhất, em tặng quà sinh nhật cho anh, anh lập tức lạnh mặt ném đi. Anh lại không biết, số tiền đó là em phải cực khổ đứng dưới lầu ký túc xá để bán ô mới có đó. Em nhập 100 cây ô, anh có biết cuối cùng em chỉ bán được bao nhiêu cây không?”
Diệp Đình hơi cau mày: “Không biết, nhưng cái này quan trọng sao?”
Dương Gia Lập mỉm cười, giọng nói run rẩy: “Nhất định anh không nhớ rõ, nhưng em có ghi nó lại trong quyển nhật ký giấu trên giá sách trong phòng ngủ, em còn nhớ đó là ngày 7 tháng 12 nữa.”
Diệp Đình rốt cuộc cũng mất kiên nhẫn, hắn cố gắng nói chậm lại, nghiêm nghị nói: “Dương Dương, mỗi ngày chúng ta gọi điện thoại cho nhau, anh hi vọng em sẽ nói với anh ngày hôm đó em có sống tốt không, nói cho anh biết tình hình gần đây của em chứ không phải là những ký ức khó hiểu này, em hiểu không?”
Dương Gia Lập im lặng.
Diệp Đình nghe thấy cậu sụt sịt mũi.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói không kiên nhẫn của Diệp Phàm: “Nói xong chưa, tôi muốn lấy điện thoại lại.”
Dương Gia Lập sốt ruột nói với hắn ta: “Anh đợi lát nữa đi, tôi nói mấy câu nữa thôi, mấy câu cuối cùng.”
Diệp Đình nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, cảm giác kỳ lạ trong lòng càng mãnh liệt hơn.
Hắn cau chặt mày, dừng một chút rồi khẽ nói: “Dương Dương, có phải em có chuyện gì muốn nói với anh không?”
Dương Gia Lập ở bên kia chần chờ một lát, Diệp Đình nghe thấy giọng nói gào to run rẩy của cậu: “Diệp Đình, từ khi chúng ta quen nhau cho đến tận bây giờ đều là anh đảm nhận trách nhiệm bảo vệ em, anh sợ em sẽ bị tổn thương, anh vì em mà có thể bỏ đi rất nhiều thứ.”
“…..Nhưng mà Diệp Đình, em cũng muốn bảo vệ anh một lần, anh biết không?”
Diệp Đình sửng sốt.
Dương Gia Lập nôn nóng nói: “Em cũng muốn bảo vệ anh, anh cho em bảo vệ anh một lần đi.”
Lòng bàn tay Diệp Đình đổ đầy mồ hôi lạnh, ánh mắt trở nên đầy ngờ vực: “…..Dương Dương?”
Điện thoại bên phía Dương Gia Lập giống như bị Diệp Phàm cầm đi, nhưng trước khi điện thoại mất kết nối, Diệp Đình còn loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của Dương Gia Lập truyền đến điện thoại hắn.
Cậu hô lớn: “Em muốn bảo vệ anh mà, anh không được từ bỏ, cầu xin anh đó, để em giúp anh một lần đi, Diệp Đình, anh đều biết mấy cái đó hết mà.”
Điện thoại mất kết nối.
Diệp Đình ngơ ngác bỏ điện thoại xuống.
Hắn vẫn cứ luôn cảm thấy hắn đã bỏ qua chỗ nào đó rồi.
Mấy ngày nay Dương Gia Lập cứ hỏi hắn mấy câu hỏi khó hiểu, rốt cuộc cậu có ý gì chứ?
Sắc mặt Diệp Đình nghiêm túc đi đến cửa sổ sát đất trong văn phòng hút một điếu thuốc.
Ban nãy thư ký có đi vào giúp hắn dọn dẹp bàn làm việc, dọn được một nửa, thư ký đã thở dài, cầm một quyển sổ thầu dày cộp đã sắp hoàn thành, nói với Diệp Đình: “Diệp tổng, chúng ta đã rút khỏi đấu thầu, quyển sổ thầu này chắc không cần phải khoá trong két sắt nữa đâu nhỉ.”
Diệp Đình xoay đầu lại, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Khi ánh mắt hắn đảo qua quyển sổ thầy trên tay thư ký, hắn bỗng nhiên sững sờ
Hắn vẫn nhớ rõ quyển đấu thầu này là quyển lúc sáng hôm đó Dương Gia Lập từng xem qua trước khi bị bắt đi. Lúc đó hắn không hề ngại Dương Gia Lập, còn nói với cậu một số điều về cuộc đấu thầu này.
Diệp Đình dao động, nghĩ tới khả năng nào đó, da đầu thoáng chốc run lên.
Hắn đoạt lấy quyển sổ thầu trong tay thư ký, một hồi lâu mới mở to mắt nói: “Nhanh đi theo tôi một chuyến.”
Thư ký không rõ vì sao nhưng vẫn đi theo Diệp Đình xuống lầu.
Diệp Đình gần như là chạy ra khỏi công ty, hắn ngồi trên xe dùng một tốc độ nhanh nhất để trở về nhà.
Thư ký nhìn gương mặt trắng bệch, đôi môi run rẩy và cái trán đầy mồ hôi của hắn, cô hoang mang khó hiểu, không biết tại sao Diệp Tổng lại đột nhiên kích động rối loạn thành như vậy.
Đợi đến khi về nhà, Diệp Đình gần như dùng vũ lực vặn mở ổ khoá bước vào nhà.
Diệp Đình tìm một cái bàn, bên trên đặt một tờ giấy, trong tay hắn cầm bút, tròng mắt không ngừng chuyển động, trong miệng còn lầm bẩm thì thào: “Điểm toán hồi đại học, điểm toán hồi đại học của em ấy……”
Hắn vẫn nhớ câu hỏi khó hiểu đầu tiên của Dương Gia Lập là hỏi hắn có còn nhớ điểm thi môn toán hồi đại học của cậu không.
Diệp Đình đương nhiên nhớ.
Buổi sáng ngày Dương Gia Lập bị bắt đi cậu còn trêu chọc nói chính mình học toán quá kém, năm nhất đại học chỉ thi được có 63 điểm.
Tay phải Diệp Đình run rẩy, viết lên giấy hai số: 63.
Câu thứ hai Dương Gia Lập hỏi khoa thương mại quốc tế có bao nhiêu người, cái này Diệp Đình cũng nhớ, năm đó bọn họ đúng lúc trải qua cải cách của học viện, bình thường chỉ tuyển có năm mươi sáu mươi ngày, nhưng lần của bọn họ tuyển tổng cộng tới 94 người.
Câu hỏi thứ 3, Dương Gia Lập hỏi hắn giá bán phần thịt kho tàu trong căn tin.
Ký ức Diệp Đình mơ hồi, lúc này mới gọi điện hỏi một người bạn, người bạn kia mò đầu suy nghĩ nửa ngày, nói: “Tôi nhớ năm đó thịt kho tàu bán 15 tệ, làm sao vậy?”
Diệp Đình chưa kịp trả lời, mồ hôi lạnh đầy tay nhấn tắt điện thoại, viết lên giấy số 15.
Câu hỏi cuối cùng, Dương Gia Lập nói năm đó cậu đi bán ô, nói cậu lấy 100 chiếc ô, cuối cùng chỉ bán được……
Lồng ngực Diệp Đình run lên, ngay cả bút còn không kịp buông đã giống như phát điên chạy vào phòng ngủ của Dương Gia Lập.
Hắn lục tung giá sách trong phòng ngủ, cuối cùng tìm được quyển nhật ký mà Dương Gia Lập nói.
Diệp Đình nhanh chóng mở quyển nhật ký ra, miệng lẩm bẩm: “Ngày 5 tháng 12, ngày 5 tháng 12…..”
Cuối cùng tìm được trang giấy ngày 5 tháng 12 đó, bên trên ghi rõ ràng, ngày hôm đó Dương Gia Lập bán tổng cộng 57 cái.
Diệp Đình trả lại trước bàn trong phòng khách dưới ánh mắt đầy kinh ngạc của thư ký.
Lấy 100, bán ra 57, Diệp Đình ghi vào phía sau dãy số ban nãy: 57%
Hắn mở quyến sổ thầu kia ra, lật đến trang ngày đó Dương Gia Lập đã từng xem, đối chiếu dãy số này lên trên chỗ điền quy cách, hô hấp của Diệp Đình nháy mắt ngừng lại.
Giá trúng thầu: 63 triệu 9415 vạn.
Tỉ lệ đầu tư thiết bị xây dựng: 57%
Hắn nhớ ngày đó đã từng nói với Dương Gia Lập rằng giá đầu tư lần này thấp, có thể thành công hay không thì hai con số này cái quan trọng nhất và then chốt nhất.
Trong lúc sững sờ, Diệp Đình nhớ tới ban nãy Dương Gia Lập trong điện thoại khóc nức nở nói với hắn: “Anh bảo vệ em nhiều năm như vậy, em cũng muốn bảo vệ anh một lần, anh không đừng từ bỏ, cầu xin anh cho em giúp anh một lần đi…..”
Cả người Diệp Đình run lên, nháy mắt đã hiểu được toàn bộ.
Dương Dương của hắn, muốn bảo vệ hắn.
Cậu bị nhốt ở một nơi tối tăm ngột ngạt nhưng vẫn dùng hết sức để giúp hắn như trước.
Cậu không muốn thành quả một năm bận rộn của hắn bị Diệp Phàm ngầm chiếm đóng như vậy, cậu đã cố gắng nghĩ cách lấy được hai con số quan trọng từ phía Diệp Phàm, dưới tình huống Diệp Phàm đứng ngay bên cạnh nghe lén, cậu bất chấp cả tính mạng của mình để chuyển hai con số này cho hắn ngay dưới mi mắt của Diệp Phàm.
Diệp Đình nhìn chằm chằm dãy số kia, ánh mắt thoáng chốc trở nên đỏ như máu.
Dương Dương hắn vẫn luôn bảo vệ, cậu vốn đã có thể ngồi khoanh tay chờ cứu viện tới, không cần phải hỏi hắn mấy câu hỏi khó hiểu đó.
Cậu là đang không màng tất cả để giúp hắn.
Ngón tay Diệp Đình run rẩy vuốt ve dãy số kia, cả người như bị đóng băng cứng đờ tại chỗ.
Thư ký thấy rất kỳ lạ, vừa định gọi hắn một tiếng, ánh mắt vừa mới nhìn thấy gương mặt của Diệp Đình, giọng nói nhất thời dừng lại.
Cô khiếp sợ nhìn, từ trong hốc mắt màu đỏ như máu của Diệp Đình có hai hàng nước mắt chảy xuống.
Diệp Đình khóc.
Diệp Đình từ trước đến nay vốn luôn lạnh lùng, lần này hắn lại khóc giống như một đứa trẻ cuối cùng cũng được cho kẹo.
Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi
Chương 137
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương tiếp
Loading...