Mẹ Diệp Đình rõ ràng có sửng sốt một chút.
Giống như không ngờ rằng Diệp Đình sẽ đột nhiên nói từng chữ một như vậy.
Diệp Đình cũng không nói nữa, hắn chỉ yên lặng xuống xe, đi đến cửa xe mẹ hắn đang giữa, mở cửa xe ra, gật đầu, giọng điệu tuy rằng mềm mỏng như lại có một cảm giác xa cách không rõ lý do: “……Mẹ nên xuống xe rồi.”
Mẹ hắn sờ sờ chiếc vòng màu lục trên cổ tay mình, vẻ mặt khẽ biến.
Ngay khi mẹ hắn đi vào bên trong biệt thự, nhìn thấy đâu đâu cũng là cừu cừu cừu, chút nét cười nhã nhặn lịch sự trên khoé miệng đều cứng lại.
Bà quay mạnh đầu lại hỏi Diệp Đình: “Chỉ là một tên ngôi sao ca nhạc không tên không tuổi, thư ký đã giúp mẹ tra qua lý lịch của cậu ta rồi, cũng không chói mắt xuất sắc được bao nhiêu, con thật sự phải si mê cậu ta tới nhường này hay sao?”
Diệp Đình nhặt chú cừu bông trên mặt đất lên, đặt xuống sô pha, cười nói: “Đúng vậy.”
Mẹ Diệp Đình trầm mặc một hồi, hơn nửa ngày sau mới xoay người đi lên lầu.
Chập tối khoảng năm giờ chiều cùng ngày, Dương Gia Lập lê lết cơ thể mệt mỏi của mình về nhà.
Mở cửa ra, Diệp Đình ngồi trên sô pha uống cà phê, quần tây ôm sát đôi chân dài, áo sơ mi màu đen bao lấy cơ thể to lớn còn hơi phồng lên. Trên cánh mũi hắn đeo một cặp kính kim loại gọng mỏng, trên tay cầm tài liệu, rất có hương vị mặt người dạ thú.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Diệp Đình ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Về rồi à?”
Dương Gia Lập thay giày, đi đến trước mặt Diệp Đình, cái gì cũng chưa nói chỉ tự nhiên ngồi lên đùi Diệp Đình.
Diệp Đình thuận thế ôm chặt cậu vào lòng, hơi thở nóng hổi ghé vào tai cậu nói: “Sao lại thế này, bình thường cũng không chủ động như vậy, tâm tình không tốt hửm?”
Dương Gia Lập nói: “Anh nói rất đúng luôn.”
“Lý Đại Lý Nhị á, Lý Nhị thì không sao nhưng Lý Đại thì cho dù có thế nào cũng không chấp nhận Vương Dương, gặp phải trắc trở rồi.”
Diệp Đình buông bảng báo cáo xuống, cười cười: “Đã nói với em rồi, chuyện này không dễ như vậy đâu, em còn muốn thử nữa không?”
Dương Gia Lập cau mày, lúc lâu sau mới thở dài một tiếng:”Để nói sau đi.”
Cậu gãi đầu, trong lòng vẫn có chút phiền muộn, cậu dứt khoát xoay người lại, nhìn dáng vẻ văn nhã bại hoại của hắn, nheo mắt hừ cười nói: “Cho mượn cơ ngực của anh dùng tí.”
Diệp Đình còn chưa kịp phản ứng, Dương Gia Lập đã cười khà khà cởi áo sơ mi của hắn.
Nhìn thấy cơ ngực rắn chắc của Diệp Đình, hai mắt Dương Gia Lập liền phát sáng, cuộn tròn nắm tay dùng môn võ cừu đấm bình bịch như gió lên cơ ngực của hắn, động tác quen thuộc vô cùng.
Diệp Đình bật cười: “Lại nghịch ngợm nữa rồi.”
Dương Gia Lập lầm bầm: “Anh đừng quản mà, đây là biện pháp giải toả tốt nhất của em bây giờ đó.”
Diệp Đình nhìn cậu bỗng nhiên lại lộ ra dáng vẻ trẻ con, mỉm cười lắc lắc đầu, vừa định nói chuyện, ngẩng đầu lên liền thấy trên cầu thang có người đứng, sắc mặt hắn liền thay đổi, cúi đầu bắt lấy cổ tay Dương Gia Lập: “Bé cưng, dừng lại trước đã.”
Dương Gia Lập rút tay ra: “Vụ gì?”
Phía sau truyền đến một tiếng ho khan không nặng không nhẹ.
Dương Gia Lập quay phắt đầu nhìn, trên cầu thang có một người trông rất có khí chất nhã nhặn đứng đó, quần áo xinh đẹp nhưng không tầm thường, cách trang điểm giản dị, khuôn mặt bình tĩnh không độc đoán, khắp người đều toát ra khí chất nho nhã phong thái chuẩn mực.
Dương Gia Lập trợn tròn mắt, nghiêng đầu sang phía Diệp Đình.
Diệp Đình khẽ cười: “Mẹ anh.”
Hô hấp của Dương Gia Lập lập tức bị dọa dừng lại.
Cậu vội vàng đứng dậy, kéo kéo quần áo, rồi vội vàng cài nút áo sơ mi lại cho Diệp Đình, khẩn trương nuốt miếng nước bọt, đứng trước mặt mẹ Diệp Đình, nhe hàm răng gọi một tiếng: “…..Chào dì ạ.”
Mẹ Diệp gượng ra nụ cười, gật đầu một cái: “Chào.”
Hành động “Đánh quyền cơ ngực” vĩ đại ban nãy của Dương Gia Lập thật sự làm cho bà bị đánh đòn tâm lý mạnh mẽ, có chút không kịp bình tĩnh lại.
Bà từng tiếp xúc với nhiều người như vậy, ai ai cũng là nho nhã lễ độ, đâu đâu cũng lộ ra khí chất tinh anh.
Loại người cởi áo đánh quyền như Dương Gia Lập….Vẫn là lần đầu tiên bà gặp.
Sắc mặt mẹ Diệp Đình có chút nghiêm trọng, bà đi xuống cầu thang nhưng cũng không nói gì nữa.
Đến giờ ăn tốt, người nhà Diệp Đình ngồi ở cạnh bên bàn ăn im lặng ăn cơm, phòng ăn chỉ có thể nghe thấy âm thanh đồ ăn chuyển động, nhưng không một ai nói chuyện, không khí có chút nghiêm túc. Dương Gia Lập ngồi bên trong cảm thấy cực kỳ ngại ngùng.
Mẹ Diệp Đình vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Dương Gia Lập.
Ngay khi bà thấy Dương Gia Lập dùng tay cầm bát, cầm đũa gảy cơm lùa vào miệng, bà lập tức im lặng cau mày lại.
Ăn cơm tối xong, ông nội Diệp và ba Diệp đi vào phòng sách, mẹ Diệp đi rửa tay.
Dương Gia Lập lặng lẽ kéo tay áo của Diệp Đình, đè thấp giọng, nói: “Mẹ anh hình như không thích em lắm.”
Diệp Đình hôn lên trán Dương Gia Lập một cái: “Anh thích em là được rồi.”
Mẹ hắn lau khô tay, do dự nửa ngày vẫn mở miệng nói: “Diệp Đình, con lại đây với mẹ một lát, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Dương Gia Lập vội vàng đứng dậy, lúng túng nói: “Diệp Đình anh đi đi, để em rửa chén cho, rửa chén xong em còn phải lau nhà nữa, đợi lát nữa em lập tức lau nhà, à còn chưa lấy quần áo nữa, bận quá đi, Diệp Đình anh nhanh đi đi, đừng để dì đợi lâu.”
Diệp Đình mỉm cười, gương mặt lộ vẻ dịu dàng cưng chiều như gió mùa xuân.
Diệp Đình đi cùng mẹ hắn tới phòng sách lầu một.
Mẹ hắn ngồi xuống ghế, đắn đo hồi lâu vẫn nặng nề thở dài một tiếng, nói: “Chắc con biết mẹ kêu con tới đây là muốn nói chuyện gì.”
Diệp Đình gật đầu: “Con biết.”
“Mẹ không kỳ thị bất cứ người nào,” bà thật lòng nói: “Con thích đàn ông, chuyện này mẹ cũng từ từ tiếp nhận được rồi. Nhưng mà Diệp Đình, mẹ là mẹ của con, mẹ cảm thấy con nên nghiêm túc suy xét lựa chọn một người bạn đời ưu tú hơn.”
Biểu cảm của Diệp Đình cực kỳ bình tĩnh, một tia gợn sóng cũng không có: “Mẹ đây là muốn nói gì?”
Mẹ hắn thở dài: “Mẹ biết, con và ba con không thân nhau lắm, từ nhỏ đến lớn ba mẹ cho con đầy đủ quyền tự do, chuyện của con, mẹ và ba con sẽ không đụng đến. Nhưng đây là chuyện lớn một đời của con, mẹ nghĩ mẹ cần cho con một lời khuyên.”
Diệp Đình mỉm cười: “Cảm ơn mẹ, nhưng con không cần đâu.”
“Con tự có kế hoạch phát triển rõ ràng cho tương lai của tập đoàn, và chuyện này cũng vậy, con cần một người bạn đời thế nào, con cũng có điều kiện rõ ràng.”
Mẹ Diệp Đình dừng một chút, còn nghiêm túc hỏi: “Con có thể nói cho mẹ biết điều kiện của con là gì không?”
Diệp Đình cong môi, nói: “Thứ nhất, họ Dương. Thứ hai, tên Gia Lập. Và đương nhiên con đã tìm được người hợp ý con nhất rồi.”
Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi
Chương 149
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương tiếp
Loading...