Lý Đại ngồi bên giường trông Vương Dương gần như một đêm.
Hắn từ trong phòng vệ sinh thấm ướt khăn rồi đắp lên trán Vương Dương, song lại cho cậu uống thuốc hạ sốt.
Đêm hôm đó, Vương Dương lúc đang ngủ không biết gặp ác mộng gì, cứ mê man nói sảng suốt.
Nội dung nói thì có lúc vô duyên vô cớ kêu đau, có lúc thì khóc nhớ mẹ.
Nhưng ngoài những việc này ra, qua vài ba câu thi thoảng nói trong lúc không tỉnh táo, Lý Đại lờ mờ có thể đoán được Vương Dương đã trải qua sự bạo hành vô nhân đạo thế nào.
Lý Đại nhìn bên cổ mịn màng ửng đỏ của Vương Dương, đoạn nhíu mày, trong lòng càng rối rắm khó tháo gỡ.
Vẻ mặt Vương Dương đã từng hung hăng ngạo mạn, chua ngoa cay nghiệt, và ở phía sau sân khấu không xem ai ra gì như thế nào, mắng chửi mẹ của anh Dương ra sao, diễn kịch trước mặt truyền thông ra sao, dùng fans và giới truyền thông làm mũi giáo hại bọn họ rơi vào tuyệt vọng một trận, hắn đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ mồn một.
Lý Đại lúc trước cảm thấy bản thấy có thể sẽ kinh tởm cậu ta cả đời này.
Nhưng đến bây giờ, Vương Dương đã biến thành bộ dạng này.
Mỏng manh, yếu ớt, nhỏ xíu còn một mẫu.
Trên người trải đầy những vết thẹo do bạo hành để lại, cũng chẳng còn sức tấn công, lúc trước ngạo mạn bao nhiêu, thì bây giờ thấp hèn bấy nhiêu, lúc trước cười khinh bỉ thế nào, thì bây giờ hèn nhát thế ấy.
Lý Đại đảo mắt nhìn khắp căn phòng ngủ nhỏ bé này một vòng.
Hắn dường như có thể phỏng đoán được Vương Dương ngày qua ngày phải chịu những trận đòn roi thảm khốc cỡ nào, hết ngày này đến ngày khác bị dẫm nát tôn nghiêm ra sao, sau tất thảy cũng chỉ đành trốn trong phòng, im lặng nhìn mặt trời mọc lên rồi lặn xuống trong kìm nén, từng chút một khô héo tàn lụi đi.
Lý Đại lặng lẽ nắm chặt nắm đấm, tim khó lưu thông khí như thể bị cục bông chặn lại.
Hai giờ sáng, Lý Nhị gọi điện đến, miệng còn ngáp: “Anh, anh đi đâu rồi, sao đến giờ này vẫn chưa về, đừng nói là kiếm được bạn gái bên ngoài rồi đi thuê phòng rồi nha.”
Lý Đại nhìn Vương Dương trên giường, điềm tĩnh nói: “Không có gì, em ngủ trước đi.”
Lý Nhị khá tin tưởng vào thể trạng của anh trai mình, bởi trước giờ chỉ có anh cậu đi bón hành, còn người khác chỉ có cửa ngậm hành thôi, nên cậu cũng không lo lắng lắm, dặn anh ngủ sớm xong thì mang theo cơn buồn ngủ cúp máy.
Lý Đại ngồi tư thế thẳng tắp trên ghế đầu giường nhìn Vương Dương, cứ cách một lúc lại sờ xem nhiệt độ trên trán cậu.
Phỏng chừng đến khi nhiệt độ cơ thể Vương Dương giảm xuống rồi, Lý Đại mới thở phào nhẹ nhõm, đi vào nhà vệ sinh thay khăn ướt.
Sáu giờ sáng, xem xét Vương Dương không sao rồi, Lý Đại mới cầm đồ của mình nhẹ nhàng rời đi.
Lúc Lý Đại trở về nhà, Lý Nhị vẫn còn ngáy khò khò ở trong phòng ngủ chưa chịu dậy.
Lý Đại có thói quen làm việc và nghỉ ngơi rất có nề nếp, ngủ sớm dậy sớm còn có cả vận động, một người đàn ông thô ráp Đông Bắc trẻ trung nóng bỏng đầy tinh lực, thế mà lại sống chế độ bảo dưỡng còn hơn cả lão già bảy tám mươi tuổi. Lý Nhị thì ngược lại, giờ giấc làm việc nghỉ ngơi rất lộn xộn, Lý Đại có quản vài lần nhưng không kham nổi, nên cũng đành chiều theo ý cậu.
Lý Đại đặt đồ của mình xuống, đi vào nhà bếp mở tủ lạnh ra nhìn, cân nhắc hình thức bữa sáng xong thì bật bếp.
Dầu nóng, lúc Lý Đại đổ trứng gà đã đánh xong vào, cả người vẫn còn ngây ngốc.
Hắn bất giác nghĩ đến Vương Dương đang nằm trên giường, những lời cậu nói với hắn trong đêm, và những vết thương khắp người.
Cho đến khi hỗn hợp trứng đang hoà trộn vào dầu nóng tanh tách trong chảo bắn tung tóe lên mu bàn tay, Lý Đại mới thoát ra khỏi trạng thái thất thần, hắn lắc đầu, mày nhíu nhẹ khó nhận thấy, tiếp tục làm bữa sáng.
Tám giờ, Lý Nhị cuối cùng cũng đội cái đầu rối bù ngáp ngắn ngáp dài bước ra.
Cậu vừa bước ra khỏi phòng, mắt vẫn nhắm một nửa, nhưng mũi lại thính như cún, khịt khịt vài cái đã ngửi thấy mùi thơm, loáng cái đã lắc người vọt vào nhà bếp, duỗi tay ôm lấy cánh tay của Lý Đại, đưa đầu tựa lên bả vai Lý Đại đang chiên bánh quẩy, hừ hừ: “Anh trai tốt, sao giờ anh mới về zạ.”
Lý Đại cau mày lườm cậu một cái, hất tay cậu ra, lạnh lùng nói: “Đừng vừa sáng ra đã ỏng a ỏng ẹo, tránh ra.”
Lý Nhị bĩu môi, buông tay ra, lấy sữa bò Lý Đại đã pha sẵn đặt trên bàn rót vào miệng, miệng dính vết sữa trắng kem, than thở nói: “Em đã bảo em là trai thẳng rồi mà, em thích ngực bự, sau này nhất định sẽ vì nhà họ Lý vươn cành rải lá*, anh đừng cứ nghi ngờ khuynh hướng của em có được không.”
*开枝散叶 (Vươn cành rải lá) ý chỉ sinh con đàn cháu đống, nối dõi tông đường.
Cậu lấy giấy lau miệng, bĩu môi: “Với lại á, đây là tình anh em, anh sao lại cứ nghĩ theo hướng tình yêu đồng tính thế, mấy người anti gay cũng đâu có mẫn cảm như anh.”
Tay Lý Đại khựng lại.
Lý Nhị ra khỏi nhà bếp, trong lúc chờ cơm ăn, cậu xách bình nước tưới hoa trên ban công.
Lý Đại cách cánh cửa nhìn cậu, do dự một hồi, cuối cùng cũng mở miệng hỏi như thể tuỳ ý tán dóc: “Mẹ của Vương Dương, đã mất từ rất sớm hả? Vương Dương không còn người thân nào sao?”
Lý Nhị đang vểnh mông ngửi bông làm màu, nghe thấy câu hỏi của anh thì quay đầu lại nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ, cậu nhún vai, đáp: “Người thân của cậu ta đều mất rồi, mẹ cậu ta là người cuối cùng cũng mất rất lâu rồi.”
Lý Đại hỏi: “Sao em biết được?”
Lý Đại đảo mắt: “Anh không nhớ Vương Dương lúc trước hot thế nào sao, minh tinh đã nổi thì đừng nói là bố mẹ, mười tám đời tổ tiên họ gì tên gì chôn ở trên ngọn núi xanh mĩ lệ nào đều bới sạch sành sanh hết cho anh, anh ít lượn vào mấy diễn đàn nhiều chuyện quá, không ổn nha.”
Lý Đại gật đầu: “Thế em nói tiếp.”
Lý Nhị tiếp tục tưới hoa, vừa nhàn nhã nói: “Con người Vương Dương ấy, thật sự rất phức tạp.”
“Lúc còn rất nhỏ cậu ta đã cùng mẹ lên thành phố mưu sinh. Mẹ cậu ta là nhân viên phát cơm trong nhà ăn, Vương Dương học cấp hai ở trường dành cho trẻ em di cư, nói chung thì môi trường trưởng thành rất phức tạp, không chừng cũng quen bị người ta xem thường, bị bắt nạt nhiều rồi.”
“Sau đó mẹ cậu ta phát hiện ra bệnh, tốn mấy chục vạn cũng chưa chắc trị khỏi. Mẹ cậu ta trực tiếp đưa số tiền tích góp được giao cho một người bạn có quan hệ rất thân thiết, Vương Dương cũng giao phó cho cô ấy luôn, còn mình thì rời đi vào một buổi sáng sớm, sau này không quay lại nữa. Lúc đó chuyện này còn lên cả báo xã hội, trên mạng còn có video đưa tin theo dõi nữa.”
Tay Lý Đại bất giác khựng lại: “Vậy sau đó?”
“Sau đó”, Lý Nhị nghiêng đầu suy nghĩ, “Sau đó sao nữa ta, hình như là do dung mạo của Vương Dương rất đẹp nên được người ta đưa vào showbiz. Anh cũng biết đó, mặt tối showbiz có thể đen tối cỡ nào rồi đó, lỡ sa chân vào, sau này muốn trắng cũng khó. Vương Dương lúc đó cũng rất kiêu ngạo, nhỏ nhen, lúc trước bị người khác ức hiệp quen rồi, bây giờ tăng cường bắt nạt người khác cân bằng tâm lý.”
Lý Nhị thở dài thường thượt: “Tất cả chuyện xấu xa cậu ta từng làm, em không hề quên. Chỉ là cậu ta cũng đã chuộc tội rồi, anh Dương là người chịu tổn thương nhất cũng không tính toán nữa, vậy thì cứ thế đi. Cậu ta nếu cứ như hiện giờ thì em cũng không ngại làm bạn với cậu ta. Anh, anh cũng đừng ức hiệp cậu ta nữa…Nói tuy có hơi thánh phụ*, nhưng mà, cậu ta bây giờ ấy, thật sự đã rất đáng thương rồi.”
*Thánh phụ: ý tương tự như Thánh mẫu
Lý Đại ngẩng đầu nhìn cậu, nói câu: “Anh biết.”
Lý Nhị nhún vai, đặt bình nước xuống, duỗi cái eo lười đi đến ngồi xuống bên bàn ăn, nhìn anh mình cứ cúi đầu bày bát đũa trên bàn mà không nói gì, cậu liền nhướn mày hỏi: “Không đúng, sao hôm nay anh lại tò mò về Vương Dương thế?”
Tay Lý Đại khựng lại, đặt mạnh đũa xuống trước mặt Lý Nhị, nặng nề nói: “Không liên quan đến em, ăn cơm.”
Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi
Chương 174
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương tiếp
Loading...