Dương Gia Lập hoàn toàn say bí tỉ.
Bị Diệp Đình ôm vào trong lòng, nhưng động tác của cậu lại không thành thật, liên tiếp mong chờ nhìn về phía Lý Đại, ánh mắt say sưa tràn đầy mong đợi, miệng nhỏ lẩm bẩm: “Không đi đâu, không đi….”
Sắc mặt Diệp Đình vô cùng lạnh lẽo, nắm lấy hai tay Dương Gia Lập, không cho cậu cơ hội đến gần Lý Đại nửa bước.
Lý Đại nhìn dáng vẻ nắm nắm kéo kéo của Diệp Đình, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác nghi ngờ.
Hắn gãi gãi đầu, nhỏ giọng dò hỏi Diệp Đình: “Diệp tiên sinh, anh với Dương ca rốt cuộc là có quan hệ gì?”
Ánh mắt âm u của Diệp Đình lướt qua người Lý Đại: “Cậu không cần biết.”
Lý Đại mím môi im lặng.
Diệp Đình ấn chặt Dương Gia Lập vào trong lòng mình, ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người Dương Gia Lập, ánh mắt hắn lập tức trở nên không vui. Hắn nhìn Lý Đại, hỏi: “Tại sao đang yên đang lành lại uống thành thế này?”
Lý Đại khẽ thở dài: “Mỗi năm đều như thế.”
Diệp Đình không rõ, liếc mắt ra hiệu cho Lý Đại tiếp tục nói.
Lý Đại phủi lớp tuyết mỏng trên vai mình xuống, thở dài nói: “Không phải sắp tới ngày giỗ của mẹ của anh ấy sao, năm đó chuyện mẹ anh ấy mất đã gây nên đả kích rất lớn cho anh ấy, mỗi năm tới ngày này anh Dương đều uống một hai lần thành như vậy.”
Diệp Đình hừ nhẹ, không nói nữa.
Hắn vỗn dĩ không có thiện cảm với mẹ của Dương Gia Lập, vì thế đương nhiên cũng không có cảm giác gì.
Bảo Lý Đại rời đi, Diệp Đình bế ngang Dương Gia Lập đang không thành thật nhét vào trong xe.Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Dương Gia Lập co quắp trên ghế ngồi, khuôn mặt và vành tai đỏ bừng lên vì rượu, hai mắt mê ly ngập nước, suốt quãng đường về nhà cái miệng nhỏ luôn khẽ lầm bầm hai chữ “không đi”.
Diệp Đình chở cậu về nhà, giúp cậu tắm rửa, sau đó ôm cậu lên giường.
Thân thể Dương Gia Lập trước sau đều như vậy, xa cách năm năm, hình như người cậu cũng không nhiều thêm miếng thịt nào. Làn da vẫn trắng nõn như trước, ngay lúc này bởi vì men say mà trở nên phiếm hồng, lại còn ngâm qua nước nóng, bên trên làn da trắng nõn đã hơi hơi ửng hồng.
Diệp Đình nhìn chằm chằm cậu thật lâu, sau đó tự cởi quần áo của mình.
Hắn cúi người xuống, ôm lấy Dương Gia Lập vào trong lòng mình, khoé môi chậm rãi hôn xuống vành tai của Dương Gia Lập.
Diệp Đình không nặng không nhẹ cọ xát lên môi Dương Gia Lập, hơi nóng phả vào tai cậu, hắn dịu dàng nói: “Ngày mai tôi phải đi sang Pháp công tác một chuyến, đi năm ngày. Tôi không muốn phải cãi nhau với em, rồi lại khiến cho chúng ta không vui. Cho nên, hôm nay em ngoan một chút, nghe lời.”
Dương Gia Lập chìm trong nụ hôn mà hắn mang tới, bàn tay vô thức nắm chặt ga giường.
Diệp Đình đè tay Dương Gia Lập lại, cẩn thận hôn lên môi cậu.
Đôi tay Dương Gia Lập bị cưỡng chế nắm lấy, dường như cảm thấy không thoải mái, cậu nghiêng đầu tránh qua một bên, trong miệng không quên ậm ừ nhỏ giọng kêu: “Mẹ, mẹ, Lý Đại…”
Diệp Đình nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Dương Gia Lập, không nhịn được mà nhíu mày lại.
Động tác đang hôn môi cậu chợt dừng lại, hắn ghé sát đầu lại cẩn thận lắng nghe một lát.
Trong miệng Dương Gia Lập vẫn tiếp tục lẩm bẩm, ngoài trừ mẹ và Lý Đại, cậu không hề kêu đến một cái tên nào khác.
Trong lòng Diệp Đình nổi lên một cảm giác tức giận không tên, mang theo một chút chua xót cùng không cam lòng.
Diệp Đình nắm chặt cằm Dương Gia Lập, kéo mặt cậu xoay lại, cưỡng chế dỗ dành cậu: “Gọi một tiếng Diệp Đình.”
Hai mắt Dương Gia Lập không phát ra ánh sáng, cũng không mở miệng.
Diệp Đình tăng lực nắm trong tay lên, áp sát đến gần Dương Gia Lập, giọng điệu trở nên vội vàng, mang theo một tia uy hiếp: “Em nghe lời, gọi một tiếng Diệp Đình.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Phiến môi Dương Gia Lập khẽ nhấp nháy, nhưng cậu vẫn không mở miệng gọi.
Diệp Đình dỗ dành cậu một hồi lâu, không đợi được Dương Gia Lập gọi tên hắn, biểu cảm u ám trên mặt dần dần trở nên bình tĩnh, khoé miệng từ từ nhếch lên thành một nụ cười, lạnh lùng nói: “Xem ra em vẫn không ngoan.”
Hắn buông tay rời khỏi tường, đi tới mở ngăn tủ ra, từ bên trong lấy ra một bộ còng tay.
Diệp Đình lạnh lùng mở còng tay ra, kéo đôi tay Dương Gia Lập lên, khoá nó lại trên đầu giường.
Dương Gia Lập hình như đã phát hiện tình hình này không ổn, giống như con mồi bị quăng vào lưới, cậu nôn nóng bất an ra sức giãy giụa, khiến cho còng tay kim loại va chạm lên đầu giường, vang lên âm thanh sắc bén, lạnh lẽo.
Lần này Diệp Đình không kiềm nén nữa, trực tiếp cúi xuống cắn lên môi Dương Gia Lập.
Ngay sau đó, là một trận cuồng phong bão tố xen lẫn những cảm xúc điên cuồng của Diệp Đình.
Dương Gia Lập bị làm đến đỏ hoe mắt, giữa chừng không chịu được mà nức nở thành tiếng.
Diệp Đình tạm thời dừng động tác lại.
Dường như hắn đang muốn nói gì đó, nhưng lại nghe thấy âm thanh nức nở run run của Dương Gia Lập: “Diệp Đình.”
Diệp Đình khựng lại một chút, sau đó duỗi tay sờ sờ lên mái tóc của Dương Gia Lập, đồng thời gỡ bỏ còng tay ra khỏi cổ tay cậu, đôi mắt cuối cùng cũng hiện lên một chút độ ấm: “Nói sớm một chút không phải tốt hơn sao?”
Hắn cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn mí mắt nóng rực của Dương Gia Lập: “Nhân lúc em say rượu, tôi hỏi em một lần nữa. Mấy ngày gần đây em đều trông không thoải mái, là do em cố ý làm ra bộ dáng bệnh tật yếu đuối cho tôi xem, hay là em thật sự có chuyện giấu tôi? Ngoan, nói thật cho tôi nghe.”
Dương Gia Lập không trả lời, đột nhiên duỗi tay ra ôm lấy cổ Diệp Đình.
Diệp Đình hơi sủng sốt một chút.
Dương Gia Lập mang theo men say, giọng nói phát ra từ cổ họng, nức nở bên tai Diệp Đình: “Diệp Đình, tôi buồn….”
Diệp Đình cảm nhận được độ ấm truyền qua từ vòng tay của Dương Gia Lập đang ôm cổ mình, hai mắt hắn nhắm lại, hơn nửa ngày sau mới mở ra.
Hắn ôm lấy đầu Dương Gia Lập ghì vào trong lòng mình, sau đó hôn một cái xuống bên sườn mặt cậu: “Ngoại trừ khó chịu, thì còn chuyện gì quan trọng hơn không?”
Dương Gia Lập vẫn lẩm bẩm câu nói kia: “Diệp Đình, tôi buồn…..”
Diệp Đình thở dài: “Hiện tại cảm thấy buồn, vậy thì em đừng có ưu tư nữa. Nếu ngày nào em cũng ngoan ngoãn như hôm nay thì tôi còn cần phải dùng đến những thủ đoạn đó với em sao?”
Diệp Đình chậm rãi ôm chặt Dương Gia Lập vào lòng, lần này, động tác của hắn dịu dàng hơn rất nhiều.
Toàn bộ quá trình, Dương Gia Lập vẫn luôn ôm chặt cổ Diệp Đình, dường như một người chết đuối ôm chặt khúc gỗ duy nhất trên mặt biển, dường như lại giống một người rơi xuống vách núi đang nắm chặt lấy nhành cây cứu mạng cuối cùng, nhất quyết cũng không chịu buông tay, bởi vì một khi cậu buông lỏng tay, chào đón cậu sẽ là một vực sâu đen ngòm.
Đến lúc kết thúc, Diệp Đình đưa tay sờ phía sau gáy mình, ở đó đã bị cậu cào chảy máu.
Hắn mỉm cười, ôm Dương Gia Lập đi tắm rửa, sau đó cùng nhau đi ngủ.
Ánh trăng dần dời đi, để lại một đêm khuya tịch mịch.
Ngày hôm sau, khi Dương Gia Lập tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn ai. Cậu chết lặng ngây ngốc ngồi ở trên giường một lúc lâu, sau đó đứng dậy rửa mặt, đi vào phòng bếp.
Trên bàn ăn có một từ giấy.
Dương Gia Lập cầm tờ giấy lên nhìn, là chữ của Diệp Đình. Trên tờ giấy, hắn nói hắn đi công tác ở nước Pháp năm ngày, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho hắn, bữa sáng ở trong ở trong lồng giữ nhiệt, dặn cậu nhớ phải ăn.
Dương Gia Lập vò tờ giấy thành một nhúm, ném vào thùng rác.
Cậu không nghe theo lời dặn phải đi ăn sáng trên giấy mà thay vào đó là đi một vòng quanh biệt thư, đi từ gara, sân trước đến sân sau.
Sau khi xác nhận Diệp Đình thật sự đã đi công tác, cậu mới nhẹ nhàng thở ra, bước nhanh về phía phòng ngủ.
Cậu ngồi xổm xuống, cố hết sức lấy lọ thuốc nhỏ từ dưới gầm giường lên.
Dương Gia Lập thổi thổi bụi trên lọ thuốc đi, mở nắp lọ thuốc, lấy ra một viên, ngửa đầu nuốt xuống.
Ở Paris, Pháp. Thời gian chênh lệch sáu tiếng.
Diệp Đình vừa mới đưa đoàn đội cấp cao lên xe trở về khách sạn, thư ký liền đưa cho hắn một chiếc máy tính bảng đang được bật sáng màn hình.
Hắn nhận lấy máy tính bảng, nhìn vào màn hình, bên trên đang phát ra một đoạn video giám sát.
Ngón tay hắn cách một lớp màn hình sờ lên cơ thể đang uống thuốc của Dương Gia Lập, nửa ngày sau, Diệp Đình đem máy tính bảng trả lại cho thư ký, giọng nói bình tĩnh: “Liên lạc với trong nước, tìm người đáng tin cậy đến lấy ra vài viên thuốc trong lọ này làm mẫu, lập tức kiểm tra tên thuốc và tác dụng của nó, nhớ đừng để em ấy phát hiện.”
Thư ký đáp “vâng” một tiếng.
Chiếc xe an toàn chạy đến khách sạn hắn ở.
Toàn bộ quá trình, Diệp Đình đều không bộc lộ biểu tình gì.
Cho đến khi đi vào bên trong phòng khách sạn, hắn đóng cửa lại, cầm văn kiện thương vụ vừa mới bắt đầu đàm phán ném qua một bên, chống hai tay đặt lên cạnh bàn, nhắm mắt im lặng suy tư.
Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên trừng mắt cười, nói: “Quả nhiên là đang gạt tôi.”
Diệp Đình cầm một cái ly thủy tinh được chế tạo tinh xảo từ trên bàn lên, khoé môi hắn khẽ cong, ý cười khiến người ta phát lạnh, hắn vung tay mạnh bạo ném ly thủy tinh xuống nền đất.
Xoảng.
Ly thủy tinh mạnh mẽ đáp xuống sàn, vỡ tan thành trăm mảnh.
Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi
Chương 30
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương tiếp
Loading...