Nhã Hân sau khi đến bệnh viện thì đã biến thành một cái xác không hồn, bước vào phòng nói với Thiến Vy còn chưa được ba câu thì đã ngồi một chỗ gọt trái cây nhưng chẳng có chút tập trung nào.
Cô thấy chóp mũi của Nhã Hân có hơi đỏ đỏ giống như vừa mới khóc, phải chăng trước khi cậu ấy đến đây đã xảy ra chuyện gì.
"Nhã Hân, Nhã Hân !..." Thiến Vy cố gắng gọi tên của người nọ, nhưng Nhã Hân vẫn gọt trái cây một cách trống rỗng, hoàn toàn không nghe thấy cô gọi.
Thiến Vy cảm thấy kỳ lạ, cậu ấy trước giờ không có như vậy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ? Đến nước này cô cũng hết cách, đành lấy điện thoại ra tìm danh bạ của Nhã Hân ấn nút gọi.
Reng !...
Tiếng chuông bất ngờ reo lên làm Nhã Hân giật mình mở túi lấy điện thoại ra nghe.
"Alo."
"Nhã Hân, là mình đây !" Thiến Vy áp điện thoại bên tai, nói mà lạnh lẽo.
Người nọ nhìn qua cô, từ từ hạ cánh tay đang cầm chiếc điện thoại xuống, còn cô thì lắc đầu cảm thán.
"Lợi hại thật ! Cậu ngồi ở đây mà mình mắc phải gọi điện cậu mới chịu nghe."
Nhã Hân lúc này mới áy náy.
"Xin lỗi Vy Vy, hôm nay tâm trạng mình không được tốt, mong cậu thông cảm."
Tâm trạng không được tốt ? Nhã Hân xưa nay luôn rất lạc quan, chẳng lẽ cậu ấy thật sự đã gặp phải chuyện gì rồi sao ? "Nhã Hân, cậu có thể chia sẻ tâm sự cho mình biết không, biết đâu nói ra tâm trạng sẽ tốt hơn."
"Cũng được, nhưng mà cậu hãy nói cho mình biết trước, cậu và chủ tịch Nghiêm Dực Thần đó rốt cuộc là như thế nào ?"
"Cậu đọc báo rồi sao ?"
"Ừ, chuyện lớn như vậy ai mà không biết được chứ, Vy Vy mình vẫn tin cậu, cậu hãy nói đi.
Đầu đuôi rốt cuộc là như thế nào ?"
"Mình và chủ tịch Nghiêm chỉ đơn giản là vô tình quen biết rồi trở thành bạn bè thôi, hoàn toàn không có gì hết, còn về nguyên nhân dẫn đến vụ bê bối này..." Thiến Vy ngập ngừng như thể không muốn nói tiếp, người nọ thấy vậy cũng phần nào hiểu được, nên nói : "Nếu cậu cảm thấy khó nói thì không cần phải nói nữa, mình sẽ không ép cậu nữa đâu."
Nghe Nhã Hân nói ra một câu chán nản như vậy làm cô không khỏi hết sức kinh ngạc, rốt cuộc là vì chuyện gì mà khiến cho cậu ấy trở nên bất cần như vậy ?
"Nhã Hân,..."
"Được rồi." Không để cho Thiến Vy nói, Nhã Hân lại nói tiếp : "Mình biết cậu muốn hỏi cái gì, bây giờ mình không truy vấn chuyện của cậu nữa, cậu cũng đừng hỏi tới chuyện của mình, chúng ta ai cũng đều có bí mật muốn che giấu mà, thấu hiểu nhau một chút, biết đâu sẽ tốt hơn thì sao."
Nhã Hân nói tới mức này luôn sao ? Không truy vấn nữa, không đếm xỉa chuyện của cô nữa, dường như cô ấy đang rất mệt mỏi.
Phải, Nhã Hân đang rất mệt, mệt đến nỗi không muốn nói gì nữa, bây giờ cô ấy chỉ muốn ngủ một giấc ngàn thu không bao giờ tỉnh lại, để không phải chịu đựng sự giày vò xé nát tâm can này nữa.
...----------------...
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, bóng tối mờ nhạt dần dần bao trùm khắp nơi.
Trần Nhược Quân về đến nhà cũng đã là 9 giờ, cô ấn nút mở đèn ở phòng khách cho sáng lên, vừa quay đầu lại đã bị một bóng đen ngồi ở sofa đằng kia dọa cho giật mình.
Là Tần Liệt, hắn đang ngồi yên lặng ở đó nhìn cô chăm chú, trên người diện bộ trang phục sát thủ, chiếc mặt nạ hình số 8 làm nổi bật cặp mắt sói lạnh lẽo ẩn hiện cùng sự chết chốc như thể muốn lập tức đem cô ra pháp trường ngũ mã phanh thây, cô không dám nhìn thẳng vào hắn, bởi nỗi sợ hiện giờ đang vây kín trong cô.
Trần Nhược Quân muốn lên lầu, nhưng muốn lên đó thì trước tiên phải đi ngang qua chỗ Tần Liệt đang ngồi, cô hít vào một hơi thật sâu, tự trấn an mình sau đó cố gắng thản nhiên đi qua hắn, người đàn ông này đáng sợ còn hơn cả tử thần, cô thật sự rùng mình khi phải ở gần hắn.
Còn tưởng đã thoát được kiếp nạn nhưng không may lúc này Tần Liệt bất ngờ đứng lên, nắm tay kéo mạnh cô xoay lại rồi tát cho cô một cái bốp vào mặt.
Cái tát này đánh còn trên cả thẳng tay, khiến cô hoa mắt choáng váng mất thăng bằng ngã xuống sofa, Tần Liệt ngay sau đó thô bạo ấn chặt cô nằm luôn bên dưới, đôi mắt sắt lẹm pha lẫn oán hận như sắp băm cô ra thành vạn mảnh.
"Nói ! Tôi cho cô một cơ hội để giải thích, tốt nhất là đừng để tôi đợi lâu !"
Trần Nhược Quân đau đớn, mặt bên kia của cô đã in đậm một dấu tay màu hồng hồng, đau đớn đến mức khó khăn mở miệng.
"Anh...lại muốn tôi nói cái gì ?"
Tần Liệt hung hăng siết chặt cổ của cô, ghé sát mặt phả một hơi nóng.
"Đừng giả vờ giả vịt nữa ! Cô cho rằng tôi không biết cái gì sao ?"
Người nọ bây giờ chỉ cảm thấy rất mệt, hôm nay cô phải đi khám bệnh cho rất nhiều bệnh nhân, tới giờ vẫn chưa có gì vào bụng, cô rất đói, ngay cả sức để nói cô cũng sắp không còn nữa.
"Anh có thể buông tôi ra trước không ?"
Trò Đùa Uyên Ương
Chương 124
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương tiếp
Loading...