Nếu thật sự ba đã không cần anh vậy thì anh cũng không cần lưu luyến giữ lại thứ tình cảm rẻ mạc này làm gì nữa, anh từng nghe ở đâu đó nói rằng Tình là một thứ rất phiền phức, luôn làm cho nhân sinh trở nên yếu đuối nhu nhược và còn đau khổ đến thấu tận tâm can, quả nhiên không sai chút nào.
Và anh còn nghe nói có một chữ Tình khác, chữ tình này trái ngược với cái chữ tình luôn làm cho con người ta đau khổ đó là "Tình D*c" nghe nói tình d*c khiến cho người ta rất hạnh phúc sung sướng thì phải, ha ! cũng rất thú vị đấy ! anh cũng muốn thử để xem nó có giống như lời đồn không.
Hư hỏng cũng được, bại hoại cũng chẳng sao, dù sao cũng đâu có ai quan tâm anh, cho dù anh có chết nằm ngoài đường cũng không ai rơi một giọt nước mắt.
Nếu như tình d*c thật sự có thể làm anh vui thì anh sẽ vứt đi thứ tình yêu rẻ mạc đó, tội gì anh phải bị người ta chà đạp như vậy chứ !
Kiếp này xem ra không có duyên làm người tốt rồi, sống tử tế không bằng sống hèn hạ, tốt với người chi bằng tự tốt với mình.
"Thiếu gia !"
Suy tư nãy giờ anh bỗng nghe thấy tiếng Phương Tử Cầm vang lên ở bên cạnh, chỉ "Ừ !" một tiếng chứ không nói thêm gì.
"Thiếu gia cậu còn đau không ?"
"Đau ?" Anh chỉ cười, hoàn toàn là một nụ cười bất cần đời, Phương Tử Cầm thấy vậy mềm mỏng nói :
"Thiếu gia hay là tôi đưa cậu về nhà !"
"Không cần ! về nhà sẽ bị ông ta đánh, bây giờ tôi muốn đi tìm một nơi để hưởng thú vui cực lạc !"
"Thú vui cực lạc ?" Phương Tử Cầm nheo mắt nhìn anh.
"Cậu đừng có hỏi nhiều nữa, tiếp tục đi tìm người mẫu cho tôi ! không thể để cái tên Lưu Minh Lãng đó tìm trước tôi được !"
"Dạ, tôi biết rồi !"
"Biết rồi còn đứng đó ?"
"Ờ...tôi đi đến đây cùng xe với Trương quản gia, bây giờ ông ấy không có ở đây, tôi đi bằng cách nào ?"
"Lấy xe tôi đi !"
"Vậy xe đâu cậu đi ?"
"tôi bắt taxi."
"Nhưng mà..." Tới câu còn chưa nói hết, Dịch Thừa Phong đã trừng mắt nhìn hắn, hắn lại không tỏ ra sợ hãi, hơi cúi đầu xuống nói : "Dạ ! vậy thiếu gia đi chơi vui vẻ !"
Bây giờ ngay cả chấp nhất với hắn anh cũng lười, liền mặc kệ rồi đi qua người hắn.
Một người ngoài như Phương Tử Cầm vẫn nhìn ra được Dịch Kính Đình yêu thương Dịch Thừa Phong tới cỡ nào, thấy anh đau khổ như vậy hắn cũng rất nhiều lần muốn nói sự thật ra cho anh biết nhưng suy đi nghĩ lại chuyện riêng của cha con họ hắn vẫn không nên nhúng tay vào thì tốt hơn, bởi vì có câu cái miệng hại cái thân, haizzz...
Ngày hôm sau...
Buổi sáng khí trời trong xanh, nắng vàng trải khắp mặt đường, Lăng Thiên Phàm lại hẹn Dịch Thừa Phong ra quán cafe trò chuyện, sắc mặt của anh hôm nay rất tốt giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
"Thừa Phong hôm qua cậu đi đâu vậy, mình về quán bar thì không còn thấy cậu nữa."
"Hôm qua mình tới bệnh viện !"
"Tới bệnh viện ?" Lăng Thiên Phàm nhíu mày, trong đôi mắt hiện hữu sự nghi hoặc nhìn anh hỏi thêm.
"Thăm Thiến Vy hả ?"
"Đừng nhắc tới người đàn bà đó nữa !"
"Vậy là sao ?" Lăng Thiên Phàm không hiểu.
Dịch Thừa Phong lại diện vô biểu tình nhìn hắn, bây giờ ngay cả nói anh cũng lười.
"Hôm qua Tử Cầm gọi điện cho mình nói cô ta bị xảy thai cho nên mình mới đến bệnh viện xem thử trắng đen thế nào !"
Lăng Thiên Phàm đang uống cafe, nghe anh nói xong không khỏi giật mình, thiếu chút nữa bị sặc luôn cafe, bán tín bán nghi nhìn anh, thanh âm lại rất trấn định nói.
"Thừa Phong, cậu cũng bắt đầu biết nói đùa rồi !"
"Bây giờ đã là tình hình gì rồi, cậu nghĩ mình còn tâm trạng để nói đùa sao ?"
"Không thể nào !" Hắn không tin, nếu Thiến Vy thật sự xảy thai thì anh hai của hắn đã đoạt đi một sinh mạng nhỏ rồi.
"Nếu cậu không tin có thể hỏi trợ lý của mình !"
Lăng Thiên Phàm bình tĩnh lại, đưa mắt nghi ngờ nhìn anh.
"Nếu giống như lời mà cậu nói, vậy thì cái thai đó là của ai ? mình không tin cái thai đó là thân sinh cốt nhục của cậu, với tính cách của cậu, không đời nào cậu lại làm cô ấy có thai được !"
"Không sai, cái thai đó hoàn toàn không liên quan gì tới mình, là cô ta ra ngoài vụn trộm mới có được !"
Dịch Thừa Phong nói một cách ung dung, người nọ nghe xong chỉ thấy mắc cười.
"Cậu nói thiệt hay nói giỡn vậy ? tuy mình không có tiếp xúc nhiều với Thiến Vy nhưng mình thấy cô ấy luôn rất khép kín, mình không tin cô ấy là loại phụ nữ như vậy !"
Dịch Thừa Phong lại chán nản nói.
"Cậu đừng có bị vẻ bề ngoài băng thanh ngọc khiết của cô ta lừa gạt nữa, hôm qua ở trong phòng bệnh cô ta đã lộ hết nguyên hình rồi, là chính miệng cô ta nói ra còn có thể giả được sao ?"
"Cái gì ? chính miệng cô ấy nói ra ?"
Dịch Thừa Phong gật đầu.
"Không sai ! Mình cũng không thể ngờ là cô ta lại lẳng lơ như vậy, còn rất giỏi diễn tuồng nữa chứ, đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm !".
Trò Đùa Uyên Ương
Chương 40
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương tiếp
Loading...