Mưa lớn bao phủ thành phố, toàn bộ Ninh Hạ đều trở nên đầy áp lực đến mức ngay cả hộ hấp cũng khó khăn.
Hạt Tiêu sải bước trên đôi chân nhỏ của mình, dốc hết sức chạy lên núi rác.
Ông nội không thể chết được.
Hạt Tiêu đã trở lại rồi.
Nửa giờ sau cuối cùng cô bé cũng chạy đến dưới chân núi rác, cả người ông lão đã nhuộm đầy máu tươi.
Nhìn thấy Hạt Tiêu đến, cơ thể ông lão không ngừng run lên, liều mạng lắc đầu.
Sau đó ông ấy hét to: "Hạt Tiêu đừng qua đây, đừng..."
Người của Đổng Quận Ngôn đã nhanh chóng phát hiện ra cô bé còn mau hơn cả ông ấy, sau đó lao về phía cô bé.
Đôi chân nhỏ của Hạt Tiêu hoàn toàn không thể chạy thoát nổi những người đàn ông lực lưỡng này.
Không biết ông lão lấy sức lực từ đầu ra, cơ thể gầy gò của ông ấy bổ nhào về phía cô bé rồi ôm lấy Hạt Tiêu vào lòng.
"Ông nội, ông, ông không sao chứ?”
Hạt Tiêu cất tiếng hỏi mà giọng nói đã khản đặc.
Ông lão ôm chặt lấy cô bé rồi thở hổn hển: “Đứa trẻ ngốc, ngốc nghếch...con đến đây làm gì cơ chứ?
Hạt Tiêu nhìn vết thương trên người ông nội, không ngừng dùng bàn tay nhỏ bé của mình cố gắng cầm máu trên người ông lão.
"Ông ơi, ông đừng sợ! Bố sẽ nhanh chóng đến đây, bố sẽ bảo vệ chúng ta" "Ông nội ơi, ông nội ơi." "Ông ơi."
Nhưng Đổng Quân Ngôn lại không hề cho họ cơ hội, tự mình cầm lấy một ống thép bước tới.
"Đánh, đánh chết cho tao!"
“Bốp!
Tiếng bùm bụp không ngừng vang lên, tất cả đều là âm thanh của những ống thép đánh liên tiếp lên cơ thể gầy gò của ông lão.
"Còn không buông ra!"
"Còn muốn bảo vệ nó!"
"Vậy thì ông hãy xuống địa ngục đi!"
Trong cơn mưa bão, giọng nói giận dữ của Đổng Quân Ngôn xen lẫn với tiếng mưa, mà máu của ông lão đã nhuộm đầy bùn đất.
Cuối cùng ông cụ cũng không thể chống đỡ nổi nữa.
Ông ấy ôm chặt lấy Hạt Tiêu rồi dùng hết sức lực cuối cùng nói: "Hạt Tiêu, bố con rất yêu con.
Sau này con nhất định phải sống cho tốt...!ông nội cũng yêu con nữa”
Cô bé khó chịu đến mức trái tim như bị bóp nghẹt.
"Ông nội ơi, ông đừng chết, đừng có chết..."
"Aaa, ông nội!"
"Ai đến cứu ông nội cháu với!"
Tại thành phố Ninh Hạ, bên ngoài nhà họ Phương.
Chuông điện thoại của Phương Hy Văn vang lên.
Tiếng cười như ma quỷ của Đổng Quân Ngôn truyền đến từ trong điện thoại.
“Alo, xin chào, tôi là Phương Hy Văn” Cô cẩn thận nhận cuộc gọi.
Đổng Quân Ngôn vẫn chưa mở miệng, nhưng tiếng hét đầy thê lương của Hạt Tiêu đã vang lên trước.
"Ông nội, ông nội, ông đừng chết mà..
hu hu hu..”
Cả người Phương Hy Văn trong nháy mắt trở nên mềm nhũn.
Đổng Quân Ngôn đã đến núi Rác rồi.
Ông lão người đã bảo vệ họ năm năm kia hoàn toàn vô tội.
Sao ông ta lại ra tay với ông ấy chứ?
"Đổng gia, Đổng gia..
nếu như ông có bất cứ điều kiện gì thì cứ nói với tôi, đừng làm khó xử họ, cứ nhằm về phía tôi." Phương Hy Văn cuống cuồng lên tiếng.
Khóe miệng Đồng Quân Ngôn nở nụ cười: "Phương Hy Văn, lão già kia đã bị chúng tôi đánh chết rồi.
Tôi cho các người thời gian và đảm bảo rằng sẽ không để con gái cô chết cho đến trước khi trời sáng...!nhưng tôi sẽ tra tấn nó, tra tấn con bé từng chút một”
Cả người Phương Hy Văn như thể bị rút cạn sức lực, suýt chút nữa thì ngất đi.
Đổng Quân Ngôn đến trả thù cho Đổng Anh Duy.
Cô đang định trả lời thì ông ta đã cúp điện thoại.
Không hề có bất cứ cơ hội để trao đổi nào cả.
Trận chiến lớn vừa chạm vào đã nổ!
Trần Hạo Hiên nhìn Phương Hy Văn nhận điện thoại, sau đó mới hỏi: “Hy Văn, có chuyện gì vậy?”
Nước mắt cô tuôn rơi như mưa rồi khẽ hét lên: “Trần Hạo Hiên, tất cả đều là chuyện tốt do
anh gây ra! Anh có biết rốt cuộc bố của Đông Anh Duy là ai không? A! Bây giờ thì tốt rồi, Đổng Quận Ngôn đã tìm đến núi rác! Anh đã hại chết ân nhân của chúng tôi! Anh còn muốn hại chết tôi và Hạt Tiêu!"
Trong lúc kêu gào khóc lóc, Phương Hy Văn cào mạnh những vết sẹo trên người.
Năm năm qua những vết thương đó vẫn chưa hề phai mờ.
Trong năm năm ấy cô đều chịu đựng vượt qua.
Nhưng một người phụ nữ chân yếu tay mềm như cô, làm sao có thể chống lại Ma vương của thế giới ngầm như Đổng Quân Ngôn chứ.
Cô chỉ có thể cùng chết với Hạt Tiêu mà thôi.
Trần Hạo Hiên nhìn Phương Hy Văn mà vô cùng đau lòng, anh mở miệng đảm bảo: "Hy Văn, đừng lo lắng...!tôi sẽ giải quyết chuyện của con gái, dưới bầu trời này không ai có thể làm tổn thương đến hai người."
Trong đôi mắt cô lúc này dường như hiện lên một tia sáng yếu ớt.
Cô bắt lấy cánh tay của Trần Hạo Hiên rồi nói: "Đúng rồi, Hạo Hiên...!anh có thể cầu xin Hạ Cơ Uyển, bây giờ cô ta có địa vị rất cao ở Ninh Hạ, nếu như cô ta đứng ra xin Đổng Quân Ngôn thì có lẽ vẫn còn một cơ hội xoay chuyển”
Hạ Cơ Uyển là người phụ nữ mà Phương Hy Văn hận nhất, làm sao cô lại không biết lòng dạ độc ác của cô ta chứ.
Cô biết những chuyện xảy ra trước đây đều là do một tay người bạn tốt Hạ Cơ Uyển này của mình gây ra.
Nhưng vì con gái, cô sẵn sàng làm bất cứ điều gì.
Cho dù có phải thừa nhận trong hôn lễ, hay chịu đựng miệng lưỡi mắng chửi của người đời trên lưng.
“Cho dù cô ta muốn tôi xin lỗi vì những gì đã xảy ra lúc trước, tôi đều đồng ý, hãy nhờ cô ta giúp tôi đi mà”
Cả người Trần Hạo Hiên run lên, linh hồn như thể bị người đập mạnh.
Nhờ vả Hạ Cơ Uyển sao?
Không thể nào.
Anh càng không cần.
Một người phụ nữ như Hạ Cơ Uyển còn chưa đủ tư cách để anh phải nhờ vả.
Trần Hạo Hiên lắc đầu nói: “Không cần phải nhờ ai, tôi có thể tự mình giải quyết”
Phương Hy Văn nhìn vào ánh mắt lạnh nhạt của anh, rồi thở dài cười nói: “Ha ha...!Sao anh sẽ đi cầu xin cô ta vì tội chứ? Anh không đi thì tôi tự mình đi.”
Sau đó cô chậm chạp rời khỏi, hoàn toàn không nghe Trần Hạo Hiện giải thích.
Anh cũng không định giải thích, chuyện cứu con gái vô cùng cấp bách, không thể chậm trễ.
Đúng lúc này Hồng Thanh Vũ cũng vội vàng chạy tới.
“Trần gia, tôi đã điều tra rõ ràng rồi.
Bố của Đông Anh Duy là Đổng Quân Ngôn.
Thể lực của ông ta trải rộng khắp thành phố Ninh Hạ.
Ông ta cũng là người đứng đầu tổ chức Hắc Ảnh Đàm của thế giới ngầm trước kia.
Bây giờ tổ chức đó đang được xây dựng lại, cho nên có rất nhiều người đã đổ về Ninh Hạ”
Trần Hạo Hiên nắm chặt tay thành quyền: “Có bao nhiêu người?”
Hồng Thanh Vũ tính toán sơ qua: “Riêng người nhà họ Đồng đã lên đến ngàn người.
Tổ chức Hắc Ảnh Đàm được xây dựng lại, số lượng chưa thể nắm rõ”.
Trần Hạo Hiên siết chặt nắm tay tạo nên những tiếng rắc, rắc.
Dám bắt con gái của anh,
Đổng Quận Ngôn đang chạm vào điều cấm kỵ.
Cho dù lên tới hàng nghìn người hay hàng chục nghìn người đi chăng nữa, anh cũng không hề sợ hãi.
Giọng nói của Trần Hạo Hiên hét lên như sẩm: “Thắp sáng Phong hỏa!”
Cơ thể của Hồng Thanh Vũ đột ngột run khi nghe thấy lời này.
Anh ta vội vàng quỳ xuống: “Trần gia, anh không thể thắp Phong hỏa được! Một khi Phong hỏa được châm lên, sẽ gọi tới tất cả người của Thiên Đao...”
Trần Hạo Hiên không chút do dự nói: “Thắp!”
Hồng Thanh Vũ không dám cãi lệnh.
Anh ta lấy điện thoại ra rồi gọi cho chiến bộ.
“Trần gia hạ lệnh thắp sáng Phong hỏa đài ở Ninh Hạ!”
Những người trong Chiến bộ đều vô cùng bàng hoàng khi nhận được tin tức này.
Tay họ đang run.
Ninh Hạ là khu vực trung tâm, Phong hỏa đài ở đây đã không được sử dụng trong suốt một thế kỷ.
Chẳng lẽ chuẩn bị xảy ra chuyện lớn?
Những người trong Chiến bộ không dám trái lệnh, thắp sáng Phong hỏa đài.
Khắp Ninh Hạ khói lửa bốc lên xung quanh, ánh lửa ngập trời, màn đêm bỗng sáng rực như ban ngày.
Dưới Phong hỏa đài, tất cả cảnh sát bảo vệ thành phố Ninh Hạ đều giật mình thức giấc.
“Chuyện, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Tất cả mọi người chuẩn bị!”
“Thông báo cho mọi người, tất cả hành động”
Chiến bộ của Ninh Hạ đã có những thay đổi nghiêng trời lật đất.
Dòng máu nóng đang sôi trào.
Đêm dài gầm thét.
Cơn thịnh nộ của vương giả âm thầm trào dâng.
Một thảm họa sắp xảy ra.
Thần Ý Sát Thủ
Chương 11
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương tiếp
Loading...