Nhan Viễn Lương chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Trần Hạo Hiên, anh thế mà biết cả bệnh của Hạt Tiêu và việc rút máu: “Xem ra lúc trước Hạ Cơ Uyển tìm cho tôi không phải người phụ nữ tốt lành gì, là một củ khoai lang nóng bỏng tay đây, tôi xem như biết được vì sao nhà họ Hạ lại diệt vong rồi, ánh mắt của người phụ nữ Hạ Cơ Uyển này cũng quá thiển cận rồi.”
Hai mắt Trần Hạo Hiên như mũi tên sắc nhọn.
“Vì sao anh lại tiêm vi rút vào người Hạt Tiêu? Đã tiêm vi rút còn chưa đủ, vì sao lại còn muốn rút máu của con bé nữa!”
“Một hai lần thì thôi, thế mà các người còn làm đi làm lại mấy lần với một đứa bé như vậy, các người còn phải con người không?”
Trần Hạo Hiên quát Nhan Viễn Lương.
Tiếng nói kia như tiếng sấm rung trời, Nhan Viễn Lương cảm thấy lỗ tai mình phải bị chấn động tới điếc tai.
Đao pháp mổ bò rất biến thái, bây giờ mỗi tấc da tấc thịt trên người anh ta đều đã bị tách ra, chết sẽ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Vốn dự định trước khi chết sẽ mạnh miệng một chút, coi như chết cũng có chút thể diện.
Tiếng nói của Trần Hạo Hiên lại làm màng nhĩ của anh ta vỡ nát.
Máu chảy ra khỏi màng nhĩ, Nhan Viễn Lương mới thật sự cảm nhận được cái gì gọi là thất khiếu chảy máu.
Anh ta không có cách nào tiếp tục gắng gượng, đành phải cắn răng nói: “Trần Hạo Hiên, quả thật là do tôi làm.
Nhưng không phải con gái anh vẫn chưa chết à?”
Phịch một tiếng.
Trần Hạo Hiên phẫn nộ quăng ra một cái tát, dùng sức mạnh tới mức khiến lỗ tai còn lại của Nhan Viễn Lương trực tiếp mất đi khả năng nghe.
“Không chết sao? Mỗi một loại bệnh do những chủng vi rút đó gây ra đều tra tấn hơn cả cái chết!”
“Anh có tin tôi sẽ cho tất cả đám người nhà họ Nhan đều nhiễm bệnh này không.”
Nhan Viễn Lương che lỗ tai liên lục lắc đầu.
Anh ta ngẩng đầu lên, đau đớn nói với Trần Hạo Hiên: “Thật không dám giấu diếm, tiếp theo tôi chuẩn bị tiêm vi rút HIV vào.”
Đệch đệch đệch! Làm một người bố, khi nghe được những lời này, Trần Hạo Hiên thật sự cảm thấy khó chịu hơn bị kim châm khắp người.
Lửa giận của anh, thậm chí phải lan tràn đến cả Tây Giới.
Tây Giới đã sinh ra một kẻ khốn kiếp như Nhan Viễn Lương, vậy cả Tây Giới đều phải chịu trách nhiệm.
“Vì sao...” Trần Hạo Hiên quát lớn.
Nhan Viễn Lương đã không thể chịu nổi đau đớn trên cơ thể này, anh ta chậm rãi ngẩng đầu, cười ha ha sảng khoái.
Không phải là chết thôi à? Dù sao cũng không sống được thêm nữa, anh ta cũng không muốn nhiều lời làm gì.
“Trần Hạo Hiên, anh giết tôi, nhà họ Nhan của tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh...!Tôi không trở về nhà họ Nhan, bố tôi nhất định sẽ đi tìm tôi, đến lúc đó đừng nói Mũi tên xuyên mây của anh, cho dù là Chiến thần Lục Thiên Huyền cũng không cứu được anh đâu.”
Trần Hạo Hiên thấy được Nhan Viễn Lương thật sự sẽ không còn cơ hội gì để vớt vát nữa rồi, anh cũng không có thời gian lãng phí thời gian ở đây.
“Chết đi.” Trần Hạo Hiên hung bạo nói một tiếng, Nhan Viễn Lương chết đi trong đau đớn giãy dụa.
Hai chân giật giật, chết không nhắm mắt.
Hồng Thanh Vũ và Lục Thiên Huyền ở một bên đều cảm thấy Nhan Viễn Lương chết là xứng đáng, tiến lên an ủi Trần Hạo Hiên: “Trần Gia, nhà họ Nhan thật qúa đáng! Lần này tôi sẽ ở lại giúp ngài!”
Trần Hạo Hiên chậm rãi lắc đầu.
Bắc Giới công vụ bận rộn, lần này Lục Thiên Huyền trở về quả thật là vì có việc.
“Chỗ này tôi và Hồng Thanh Vũ sẽ xử lý.”
Lục Thiên Huyền vẫn không muốn đi: “Trần Gia, chuyện của ngài hay chuyện của Bắc Giới đều là chuyện quan trọng cả mà.
Nếu tôi ở gần ngài mà không giúp ngài xử lý xong chuyện này, tôi làm sao có mặt mũi quay về Bắc Giới được nữa.
Hơn nữa lúc trước tôi còn có xung đột với ngài, đây chỉ có thể tính là tôi thiếu nợ ngài.”
Trần Hạo Hiên suy nghĩ, nói: “Không cần, anh cứ trở về đi.
Tuy nhiên quả thật có chuyện tôi cần nhờ anh giúp.”
Lục Thiên Huyền khom người: “Trần Gia cứ nói đi, đừng ngại.”
“Trên đường quay về Bắc Giới, hãy nói với mọi người rằng anh bị Mũi tên xuyên mây giả lừa gạt.”
“Chuyện này...”
Lục Thiên Huyền vốn định nói gì đó nhưng lại thôi: “Tuân mệnh.”
Một lát sau, Lục Thiên Huyền rời khỏi hiện trường.
Trần Hạo Hiên nhìn ngọn núi bên cạnh, không ai dám tới, xem ra tất cả đều bị Mũi tên xuyên mây của mình dọa sợ rồi.
Những người này làm sao có thể nghĩ tới một thành phố Giang Châu nhỏ bé mà lại có Mũi tên xuyên mây cấp Thiên xuất hiện cơ chứ.
Trần Hạo Hiên nhíu mày, sát ý nổi lên.
“Hồng Thanh Vũ, diệt nhà họ Nhan! Không để lại dù chỉ một ngọn cỏ!”
Hồng Thanh Vũ xoay người đi về phía nhà họ Nhan, nói: “Trần Gia, nhà họ Nhan chắc chắn sẽ không được nhìn thấy ánh mặt trời của ngày mai.
Còn mong tới bữa cơm tối, Trần Gia để lại một chỗ cho tôi.”
Ở trong mắt Hồng Thanh Vũ, diệt nhà họ Nhan chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Một chuyện nhỏ đến mức mà ngay cả cơm chiều cũng không thể nào bị chậm trễ vì nó được.
Thần Ý Sát Thủ
Chương 209
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương tiếp
Loading...