Hệ thống Thiên Nhãn của Thiên Đao có thể theo dõi toàn bộ Long Hoa.
Trong ngày thường, Thiên Nhãn rất ít khi được mở ra, nhưng ngày hôm nay, Hồng Thanh Vũ cảm thấy mở hệ thống này ra là xứng đáng.
Một ông lão chăm sóc chính bản thân mình còn không được, vậy mà lại chăm sóc cho hai mẹ con nhỏ yếu.
Tuy ông ấy không phải chiến sĩ ở Bắc Giới nhưng cũng đáng giá tôn kính như các chiến sĩ đang bảo vệ quốc gia vậy.
"Trần Gia, tôi sẽ nhanh chóng tìm được.
" Hồng Thanh Vũ nhận lệnh, giọng nói to lớn vang dội.
Sau khi anh ta cúp điện thoại thì tất cả mọi người trên núi rác bắt đầu hành động.
Tây Vương cũng tham gia vào việc này, ông ta điều động hết thảy tài nguyên của thành phố Ninh Hạ.
"Phái toàn bộ xe cộ có thể di chuyển được của thành phố Ninh Hạ kéo rác rưởi trên núi rác đi! Ngay bây giờ, đến ngay lập tức đi!"
"Mang cây trồng từ Bộ Lâm nghiệp đến trồng trên núi rác.
"
"Mặt khác, tổ chức người tu sửa nghĩa trang, thành phố Ninh Hạ muốn tổ chức một buổi lễ tang trang trọng nhất!"
Mưa rào ngừng lại, mọi người trong thành phố Ninh Hạ bắt đầu hành động.
Tây Vương truyền tin thẳng đến trung tâm chỉ huy, nói với người phụ trách việc tuyên truyền của thành phố Ninh Hạ rằng: "Trước khi trời tối, tôi muốn tất cả mọi người biết đến câu chuyện của ông lão này.
"
Ngay lập tức, tin tức nhanh chóng lan truyền trong thành phố Ninh Hạ.
Trên TV, trên bản tin thời sự, trên báo giấy, trên điện thoại di động, tất cả đều là tin tức này.
Mọi nhà trong toàn bộ thành phố Ninh Hạ đều biết đến câu chuyện này.
Tất cả mọi người nhìn thấy tin tức này đều giật mình.
"Không nghĩ tới trên núi rác của thành phố Ninh Hạ lại ở một ông lão như vậy.
"
"Cuộc sống của chính ông ấy còn khó khăn, vậy mà vẫn còn giúp đỡ hai mẹ con đáng thương này.
"
"Nếu như thành phố Ninh Hạ có nhiều người như ông lão này hơn một chút thì có lẽ thế giới sẽ thay đổi.
"
Trời vừa sáng, dòng người đông đảo tự nguyện đi tới núi rác: có người cầm vòng hoa trong tay, có người cầm công cụ đi giúp đỡ tu sửa nghĩa trang, có người dọn dẹp rác rưởi, còn có người tuy không giúp được chuyện gì vẫn đưa cả nhà già trẻ tới đây để tưởng nhớ ông ấy.
Họ chỉ muốn tiễn ông lão một đoạn đường cuối cùng mà thôi.
Trần Hạo Hiên gọi điện thoại xong, anh biết mặc dù có làm như vậy thì cũng không có cách nào bù đắp được những gì mà anh mắc nợ ông lão, cũng không cách nào xóa đi nỗi đau trong lòng Hạt Tiêu và Phương Hy Văn.
Anh thậm chí còn không biết nên nói chuyện này với Phương Hy Văn như thế nào nữa.
Khi anh trở lại trong phòng bệnh thì Hạt Tiêu đã vẽ xong thân thể lọm khọm của ông lão rồi.
Cô bé vừa vẽ vừa lau nước mắt, cố hết sức nhớ lại gương mặt của ông lão, cẩn thận từng nét từng nét một, chỉ lo vẽ sai.
Trần Hạo Hiên ở bên cạnh Hạt Tiêu, yên lặng chờ.
Lúc này, trên giường Hạt Tiêu đột nhiên truyền đến tiếng chuông điện thoại.
Điện thoại này là của Phương Hy Văn, trước khi rời đi cô đã để quên nó ở trong phòng bệnh.
Trần Hạo Hiên cầm điện thoại đến nhìn, là bà cụ Phương gọi tới.
Anh dứt khoát nghe máy, giọng nói của bà cụ Phương lập tức vang lên ầm ầm từ trong điện thoại: "Phương Hy Văn, cô còn đang dây dưa cái gì thế hả? Sao còn chưa tới tập đoàn Vạn Nam đi, cô có biết là Tổng giám đốc Hạ đã gọi điện thoại thúc giục rồi hay không hả?"
Trần Hạo Hiên nhíu mày lại, anh cảm thấy rất kỳ quái: "Hạ Cơ Uyển giục Phương Hy Văn đi làm cái gì?"
Bà cụ Phương nghe thấy giọng của Trần Hạo Hiên thì có vẻ rất không bình tĩnh:
"Còn có thể làm cái gì nữa? Không phải đều do tên rác rưởi cậu làm hại hay sao? Phương Hy Văn lo lắng bị Đổng Quân Ngôn trả thù nên đi cầu xin Hạ Cơ Uyển rồi.
Cũng may là Hạ Cơ Uyển tốt bụng nên hôm nay mới cho Phương Hy Văn một cơ hội, chỉ cần Phương Hy Văn ở trước truyền thông thừa nhận năm năm trước đã quyến rũ chồng chưa cưới của cô ấy thì cô ấy có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước.
"
Trần Hạo Hiên siết chặt nắm tay lại.
Phương Hy Văn bị Hạ Cơ Uyển bắt nạt năm năm.
Năm năm qua, Hạ Cơ Uyển ăn bánh bao chấm máu người.
Bây giờ, công ty của cô ta được niêm yết trên sàn chứng khoán thì còn muốn bắt Phương Hy Văn phải thừa nhận chuyện vốn không xảy ra ư?
Cô ta muốn Phương Hy Văn phải chịu nhục nhã nhiều đến mức nào cơ chứ?
Hạ Cơ Uyển muốn cô ấy phải thừa nhận chuyện sẽ kéo cô ấy xuống vực sâu trước mặt truyền thông!
Chẳng trách bây giờ cô ấy không có mặt ở bệnh viện này.
Nghĩa trang đã đang được xây dựng rồi, Trần Hạo Hiên cầm điện thoại nói với bà cụ Phương: "Không cần, ngày hôm nay có tôi ở đây, tôi sẽ không để cho Phương Hy Văn phải chịu bất cứ sự oan ức nào nữa.
"
Anh muốn tới tập đoàn Vạn Nam.
Anh phải rửa sạch tất cả oan khuất cho Phương Hy Văn.
Nhưng bà cụ Phương nghe anh nói như thế thì lại bật cười: "Trần Hạo Hiên, cậu đã bị Hạ Cơ Uyển bỏ rồi thì còn giả bộ cái gì nữa? Toàn bộ thành phố Ninh Hạ cũng chỉ có một người đàn ông duy nhất là cậu bị vợ bỏ thôi đấy, oắt con vô dụng.
"
Thần Ý Sát Thủ
Chương 18
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương tiếp
Loading...