Sẩm tối điện thoại của Phương Hy Văn lại vang lên.
Phương Hy Văn không nghe máy mà nhớ lại lời dặn dò lúc trước của bà cụ Phương, cô lên tiếng: “Bà nội bảo là tối nay chúng ta về nhà họ Phương một chuyến.”
Trần Hạo Hiên vừa nghe thấy mấy chữ nhà họ Phương cái, anh khinh thường nói: “Không đi.”
Suốt năm năm qua nhà họ Phương chưa từng chăm sóc Phương Hy Văn.
Bây giờ anh đã về rồi nhà họ Phương sẽ không chiếm được một chút lợi lộc gì đâu.
Nếu như không phải Phương Hy Văn và nhà họ Phương còn có quan hệ máu mủ với nhau thì bọn họ đã bị tiêu diệt từ lâu rồi.
Nói xong Trần Hạo Hiên lại thấy Phương Hy Văn ngớ người ra, anh lại hỏi: “Em muốn về đó à?”
Phương Hy Văn gật đầu nói: “Tôi muốn.”
“Nếu em đã muốn về đó vậy thì tôi về với em.”
Phương Hy Văn muốn quay về nhà họ Phương nhưng không phải là vì bà cụ.
Năm năm trước thanh danh của cô bị hủy hoại, nhà họ Phương đã lấy lại cửa hàng Bách Thảo cô dùng để kiếm cơm.
Nếu như có thể cho dù cô có cúi đầu trước bà cụ Phương thì cô vẫn muốn lấy lại cửa hàng Bách Thảo.
Như vậy thì cuộc sống của cô và con gái sẽ không có vấn đề gì đáng ngại nữa.
Lúc sẩm tối nhà họ Phương khua chiêng gõ mõ.
Vậy mà bà nội lại đứng ở cửa đợi Phương Hy Văn, đây là chuyện chưa từng xảy ra trong suốt năm năm qua.
Nhưng khi bà ta nhìn thấy Trần Hạo Hiên cũng đi theo thì vẻ mặt đột nhiên thay đổi hẳn, khó chịu giống như giẫm phải phân vậy.
“Sao cậu ta cũng tới đây.”
Bà cụ Phương đập mạnh cây gậy ba-toong đầu rồng xuống dưới đất rồi quát lớn lên: “Phương Hy Văn, cháu bảo cậu ta cút đi cho bà, bà không muốn nhìn thấy tên rác rưởi này.”
Vẻ mặt của Phương Hy Văn xị hẳn xuống.
Phương Hy Văn còn chưa kịp lên tiếng Trần Hạo Hiên đã hỏi vặn lại: “Tại sao tôi không thể tới đây chứ?”
Bà cụ Phương hừ một cái: “Tại sao ư? Năm năm trước cậu đã làm việc gì với Phương Hy Văn nhà chúng tôi, năm năm nay cậu đã làm gì.
Da mặt cậu dày hay là đầu óc có vấn đề đấy hả.”
Thế mà Trần Hạo Hiên lại không hề tức giận một tẹo nào, anh lên tiếng: “Đúng là trong suốt năm năm nay tôi không làm chuyện gì cả nhưng đó là vì tôi không biết đến sự tồn tại của Phương Hy Văn, thế nhưng bà là bà nội của cô ấy, bà đã làm những gì?”
“Suốt năm năm nay bà để cho Phương Hy Văn ở trên núi rác, cô gặp khó khăn bà cũng không ra tay giúp đỡ, bà chỉ đứng ngoài làm ngơ thôi.
Hạt Tiêu bị bệnh rất nhiều lần suýt chút nữa cái mạng nhỏ cũng không còn, thế nhưng bà đã không giúp đỡ được một hào nào thì thôi đằng này bà lại còn không thèm gặp cô ấy một lần nữa chứ.”
“Đối với bà Phương Hy Văn giống như là một thứ xui xẻo, bây giờ thì mọi thứ ổn rồi, thanh danh của cô ấy cũng được khôi phục lại, thế nên bà nhanh nhanh chóng chóng để cô ấy về nhà.”
Dường như bà cụ Phương bị Trần Hạo Hiên nói trúng tim đen, bà ta bị mắc nghẹn trong cổ họng suýt chút nữa đã không thể thở được nữa.
Bà ta chỉ thẳng vào Trần Hạo Hiên rồi nói: “Phương Hy Văn, đấy cháu nhìn cho kỹ đi, chỉ có những kẻ rác rưởi mới đùn đẩy trách nhiệm cho người khác thôi.”
Phương Hy Văn vội vàng quay đầu lại khẽ nói với Trần Hạo Hiên: “Anh bớt nói vài câu đi.”
Lúc này Trần Hạo Hiên mới im bặt.
Thế nhưng anh lại không có một chút thiện cảm nào với người nhà họ Phương cả.
Ánh mắt của người nhà họ Phương rất sắc bén, toàn là sự khinh thường.
Ánh mắt đó dường như muốn nói hôm nay Phương Hy Văn phải đi cùng người đàn ông khác vậy.
Đến lúc đó xem Trần Hạo Hiên còn kiêu ngạo được nữa không?
Sau khi Phương Hy Văn đi vào trong nhà, tất cả người nhà họ Phương đều có mặt hết ở đây, mẹ của Phương Hy Văn bà Lưu Phương Lan cũng ở đây.
Bữa tiệc mời khách đã được chuẩn bị xong xuôi hết cả rồi, bà cụ Phương quay đầu lại nói với Lưu Phương Lan: “Cô còn ngây ra đó làm gì, cô còn không mau dẫn con gái mình tới chỗ ngồi đi.”
Dù cho năm năm nay Lưu Phương Lan vẫn còn ở lại nhà họ Phương thế nhưng thân phận của bà ấy lại không khác gì một người làm trong nhà.
Lưu Phương Lan không thể làm gì khác hơn là đi tới cầm tay Phương Hy Văn dẫn tới bàn tiệc, để cô ngồi bên cạnh Tề Phong Lâm.
Phương Hy Văn vừa ngồi xuống thì nhìn sang Tề Phong Lâm ngồi bên cạnh.
Tề Phong Lâm nhìn về phía Phương Hy Văn mỉm cười chào hỏi.
Vẻ mặt Phương Hy Văn bạnh ra, chả trách hôm nay bà nội lại gọi cô về nhà, lại còn muốn cô ăn diện một chút nữa chứ, hóa ra là vì mở tiệc đãi Tề Phong Lâm à.
Bà cụ sắp xếp xong vị trí thì quay người giơ tay ra ngăn Trần Hạo Hiên lại, bà ta quát lớn: “Tên khốn này, cậu có nhìn thấy không hả.
Ở đây không có chỗ của cậu đâu, bây giờ cậu cút ngay đi cho tôi.”
Những người khác cũng bật cười phụ họa theo: “Đúng là một kẻ hèn mọn, nhà họ Phương cũng có mời cậu ta tới đâu mà cũng vác cái mặt tới đây cho bằng được.”
“Phương Hy Văn và Tề Phong Lâm xứng đôi vừa lứa biết bao, hai đứa nó ngồi cạnh nhau tôi nhìn thôi cũng ưng cái bụng rồi.”
“Nhìn kìa nhìn kìa, không có chỗ cho cậu ta mà cậu ta cũng không thèm đi luôn.
Hay là chúng ta lấy cái bát cơm chó ngoài cửa cho cậu ta ăn vài miếng đi.”
“Ha ha ha.”
Mọi người nói chuyện vui vẻ với nhau.
Trần Hạo Hiên lại nhìn lên trên bàn.
Theo như những gì Trần Hạo Hiên điều tra được thì năm năm trước Tề Phong Lâm và Phương Hy Văn có hôn ước với nhau.
Tề Phong Lâm là cậu cả nhà họ Tề, bây giờ nhà họ Tề phát triển rất tốt, khó trách bà cụ Phương lại nhiệt tình như thế.
Tề Phong Lâm ngoảnh đầu lại nhìn Trần Hạo Hiên, vẻ mặt anh ta rất đắc ý.
Trong mắt của anh ta đêm nay Phương Hy Văn chính là người phụ nữ của anh ta.
Thậm chí Tề Phong Lâm còn cố tình chậm rãi đưa tay đặt lên eo của Phương Hy Văn nữa.
Nụ cười đắc ý, hơn nữa anh ta còn lên tiếng: “Này Trần Hạo Hiên, anh cút ra xa một chút cho tôi, như thế thì tôi sẽ suy nghĩ đến chuyện buông tha cho anh.
Nếu như bây giờ anh còn không cút đi đợi đến khi tôi ra tay rồi thì đến cả tư cách cút đi cũng không có đâu.”
Nó xong tay của Tề Phong Lâm muốn chạm vào eo của Phương Hy Văn.
Nhà họ Phương nghe thấy Tề Phong Lâm nói mấy câu đó xong thì bật cười khúc khích.
“Cậu Tề cũng đã lên tiếng rồi cậu còn không mau cút đi đi, lẽ nào cậu còn định ở lại đây làm trò cười cho thiên hạ à.”
“Ha ha ha, Tề Phong Lâm ở Bắc Giới có địa vị như thế nào, còn địa vị của cậu ta là gì.
Mọi người có trông thấy hôm nay Tề Phong Lâm đi tới nhà họ Phương chúng ta bằng xe chuyên dụng của chiến bộ không?”
“Mọi người nhìn lại Trần Hạo Hiên đi....!khụ, đi bộ tới, chân có đau không vậy.”
“Cậu Tề tôi thấy cậu cứ trừng trị cái tên vô dụng này đi thì hơn, để cho nhà họ Phương chúng tôi sạch sẽ hơn một chút.”
Lúc này vậy mà Tề Phong Lâm lại đứng phắt dậy.
Người nhà họ Phương trông thấy thế thì càng mỉm cười ghê hơn: “Tên vô dụng này tới Bắc Giới trốn tránh năm năm trời không ngờ lúc quay về lại dụng ngay Tề Phong Lâm, Ha ha ha.”
Tất cả mọi người đều cười như sấm vang.
Trần Hạo Hiên lại đi thẳng tới trước mặt của Tề Phong Lâm rồi nói: “Quỳ xuống xin lỗi rồi phắn nhanh.”
Thần Ý Sát Thủ
Chương 33
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương tiếp
Loading...