Thẩm Trường Giang ở bên cạnh Trần Hạo Hiên, ánh mắt ông ấy cực kỳ phức tạp.
Trong mấy lần giao thủ lúc nãy, Thẩm Trường Giang đã hiểu rõ sự lợi hại của Hắc Viêm Nguyệt hơn bất cứ kẻ nào, mắt thấy thanh đao đen đó sẽ gi3t chết chính mình đến nơi rồi.
Nhưng lúc này ông ấy lại không nghĩ đến, Hắc Viêm Nguyệt vậy mà lại quỳ trên mặt đất, rút thanh đao đen vô địch lúc nãy của anh ta, không mảy may có lấy một chút do dự nào cả.
“Xoạch” một tiếng.
Đao đen rướm máu! Vậy mà anh ta lại chặt đứt một bàn tay của mình.
Sau đó Hắc Viêm Nguyệt ném đao đen lên trời, vậy mà lại chặt đứt một bàn tay khác của mình chuẩn xác không một chút sai lệch.
Vẻ mặt Thẩm Trường Giang phức tạp vô cùng, điều này sao có thể cơ chứ?
“Hắc Viêm Nguyệt biết tội rồi ạ!” Sau khi Hắc Viêm Nguyệt chặt đứt hai tay mình, trong mắt chỉ có sự thần phục, quỳ trên mặt đất nói: “Là tôi không biết trời cao đất dày là gì.
Nếu sớm biết Trần Gia là đối thủ của nhà họ Nhan, tôi đã gi3t chết Nhan Viễn Lương từ lúc ở nhà họ Nhan rồi ạ.
Hiện tại tôi tự chặt hai tay, còn cầu xin Trần Gia bỏ qua cho tôi, cũng xin Hồng Gia bỏ qua cho tôi.”
Vãi!
Đáy lòng của Thẩm Trường Giang lúc này thật sự chỉ có khiếp sợ.
Ông ấy rất rõ ràng thực lực của Hắc Viêm Nguyệt đến mức độ nào.
Anh ta có thể giết ông ấy, cả thành phố Giang Châu này chỉ sợ cũng không có ai xứng làm địch thủ.
Người như vậy, đang gọi Trần Hạo Hiên là Trần Gia, ngay cả Hồng Thanh Vũ bên người Trần Hạo Hiên, anh ta cũng phải tôn kính xưng là Gia.
Hơn nữa, ánh mắt lúc nãy anh ta xoay người qua nhìn Hồng Thanh Vũ rất rõ ràng.
Ánh mắt ấy tràn ngập sự run rẩy sợ hãi.
Anh ta sợ rằng Hồng Thanh Vũ hơi lơ đễnh không chú ý, thì sẽ tiện tay gi3t chết anh ta.
Thẩm Trường Giang thật sự không rõ vì sao một cao thủ có thể đấu cả với ông trời như Hắc Viêm Nguyệt lại hèn nhát giống như gà contrước mặt Hồng Thanh Vũ.
Rốt cuộc Hồng Thanh Vũ đó mạnh như thế nào? Trần Hạo Hiên lại càng mạnh ra sao?
Trong vòng năm năm, rốt cuộc anh ta ở Bắc Giới đóng góp bao nhiêu công trạng rồi đây?
Sau khi Thẩm Trường Giang xác nhận tất cả sự việc không phải là mơ, mới chậm rãi đi tới nói với Trần Hạo Hiên: “Tôi đã cho người đưa vợ và con gái của cậu chạy trốn trước rồi.
Nhưng lúc nãy Nhan Viễn Lương đã đuổi theo bọn họ, bọn họ còn phải mang theo đứa bé, cho nên có lẽ trốn chưa được xa.”
Trần Hạo Hiên nhíu mi tâm, nói: “Cám ơn ông.”
Thẩm Trường Giang không phải là loại người khách khí, nói: “Cậu đừng cám ơn tôi, tôi cũng chỉ là đang bảo vệ con gái của tôi mà thôi.”
Trần Hạo Hiên cũng không cho là như vậy: “Ông đang bảo vệ con gái của ông đồng thời cũng bảo vệ người phụ nữ và con gái của tôi rồi.”
Thẩm Trường Giang cười ha ha, nói: “Chúng ta không hổ đều là người từ Bắc Giới về, tôi cảm nhận thấy được hơi thở quen thuộc ở trên người cậu.
Mặc dù tuổi chúng ta hơn kém nhau rất nhiều, nhưng tôi cảm thấy cậu rất hợp tính tôi.
Không bằng như vậy đi, sau này nếu có cơ hội còn sống, tôi và cậu kết bái thành anh em nhé.”
Hồng Thanh Vũ ở bên cạnh trừng lớn mắt nhìn Thẩm Trường Giang.
Mặc dù Thẩm Trường Giang cũng là một người hiền lành nhân hậu, nhưng để mà có thể xưng anh gọi em với Trần Hạo Hiên, cả Bắc Giới không có mấy người có tư cách này
Hồng Thanh Vũ chuẩn bị tiến lên ngăn cản, Trần Hạo Hiên đã nhấc tay lên rồi.
Hồng Thanh Vũ đành phải thôi, im lặng đứng bên cạnh Trần Hạo Hiên, vừa tức vừa hận.
Thấy Thẩm Trường Giang không có gì đáng ngại, Trần Hạo Hiên mới quay đầu lại nói với Hắc Viêm Nguyệt: “Lấy điện thoại ra.”
Hắc Viêm Nguyệt không biết Trần Hạo Hiên muốn làm gì, anh ta cũng không dám hỏi.
Sát thần Hồng Thanh Vũ đang đứng ở ngay bên cạnh anh ta, chỉ cần anh ta làm sai một việc, nói sai một câu.
Hồng Thanh Vũ ra tay, cho dù có là thần của Bắc Giới, anh ta cũng giết bằng được cho Trần Hạo Hiên.
“Mật khẩu là bao nhiêu.” Sau khi Hắc Viêm Nguyệt lấy điện thoại ra, Trần Hạo Hiên ngồi xổm xuống, muốn mở mật khẩu của Hắc Viêm Nguyệt.
Hắc Viêm Nguyệt nhăn mày nói: “910920.”
Sau khi Trần Hạo Hiên mở khóa, lướt danh bạ điện thoại, tìm được số điện thoại của Nhan Viễn Lương.
Sau đó, anh gọi điện tới.
“Cho anh nói chuyện đấy.” Trần Hạo Hiên hạ mệnh lệnh, cũng không yêu cầu thẳng thắn rằng Hắc Viêm Nguyệt phải nói gì.
Anh biết nỗi hoảng hốt sợ hãi trong đầu của Hắc Viêm Nguyệt lúc này, sẽ ép buộc Hắc Viêm Nguyệt nói lời nên nói, làm việc nên làm.
Quả nhiên, sau khi cuộc gọi của Hắc Viêm Nguyệt được kết nối, Nhan Viễn Lương ở đầu kia cười nói: “Hắc Viêm Nguyệt, anh thật không hổ là khách quý của nhà họ Nhan chúng tôi, tốc độ ra tay nhanh đến như vậy.
Nhà họ Thẩm chắc đã chết hết toàn bộ rồi nhỉ? Nhưng mấy cô em xinh đẹp thì đừng có giết đấy, nếu không… quay về tôi cũng không tha cho anh đâu.”
Mồ hội trên mặt Hắc Viêm Nguyệt thật sự túa ra như đang tắm.
“Trốn đi.” Hắc Viêm Nguyệt chỉ nói hai từ ngắn gọn như vậy.
Nhan Viễn Lương nhíu mày hỏi: “Có người chạy thoát sao? Là ai? Thẩm Trường Giang đã chạy thoát rồi sao?”
Thần Ý Sát Thủ
Chương 203
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương tiếp
Loading...