"Ôn Hinh? Làm sao vậy?"
"Anh Duệ, anh đừng không cần em có được không?"
Ôn Hinh ôm chặt lấy Hạ Minh Duệ, giống như ôm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Giờ phút này cô không còn bộ dáng đáng yêu ngây thơ ban ngày, có chỉ là sự cẩn thận thăm dò, cầu xin cùng khát vọng.
Giờ phút này cô yếu đuối như thế thật giống một bông hoa nhỏ mảnh mai, tuỳ lúc có thể bị gió thổi đi.
Hạ Minh Duệ trầm mặc không nói khiến cho cô vô cùng hoảng hốt, không khỏi ngẩng đầu lên khỏi ngực Hạ Minh Duệ, ánh mắt ngấn nước mở to nhìn thẳng anh, lại phát hiện đôi mắt đen của Hạ Minh Duệ vẫn loé sáng trong đêm đang bình tĩnh nhìn cô.
"Đừng bỏ lại em một mình được không?"
Nhiệt độ cơ thể ấm áp của người phía trước làm cho cô vô cùng tham luyến, trước đây người đàn ông này chỉ thuộc về một mình cô, nhưng còn hiện tại? Anh đã có vị hôn thê.
"Anh sẽ không bỏ mặc em!"
Giọng nói trầm khàn của Hạ Minh Duệ trong vườn yên tĩnh vang lên rõ ràng hơn, thế cho nên một đôi mắt bồ câu của Ôn Hinh sáng long lanh theo dõi anh, dường như đang chờ anh xác nhận.
"Thật sự?"
"Thật sự!"
"Vậy anh cam đoan chứ?"
Ôn Hinh rời khỏi cái ôm của Hạ Minh Duệ, hít hít cái mũi nhỏ, dẫu miệng nhỏ lên, xinh đẹp nhìn anh.
"Anh cam đoan!"
Bộ dạng này của Ôn Hinh khiến cho Hạ Minh Duệ bật cười, con ngươi tối đen ngỡ ngàng dần được thay thế bởi sự cưng chiều.
"Anh Duệ, anh thật tốt!"
Ôn Hinh có được sự cam đoan của Hạ Minh Duệ, nhảy nhót giống như một đứa trẻ lấy được kẹo, vui mừng lần nữa nhào vào trong lòng anh.
Bây giờ Hạ Minh Duệ cũng chặt chẽ ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô.
Cũng không biết qua bao lâu, Ôn Hinh mới ghé vào lòng Hạ Minh Duệ rầu rĩ hỏi.
"Nhưng mà, anh Duệ đã có vị hôn thê rồi..."
"Ừ!"
Nghe được Hạ Minh Duệ xác nhận, trong lòng Ôn Hinh ê ẩm, có chút khó chịu, một đôi mắt to ngây thơ lần nữa bịt kín sương mù.
"Vậy anh nhất định cực kỳ thích Lâm Thiển Y?"
Giọng nói Ôn Hinh có chút nghẹn ngào, cô ngẩng đầu ánh mắt ngập nước nhìn chằm chằm Hạ Minh Duệ, dường như muốn từ trên mặt anh tìm thấy câu trả lời.
"Thích? Có lẽ vậy?"
Trong đêm tối con ngươi sáng ngời của Hạ Minh Duệ phút chốc mê mang.
Có thích không? Anh cũng không biết, anh chỉ biết ở cùng một chỗ với người phụ nữ kia thực thoải mái. Anh cũng không cần phải cố gắng giả bộ gì, dường như cũng chỉ có ở trước mặt người phụ nữ kia anh mới có thể chân chính là mình.
"Cái gì mà có lẽ? Là thích hay không thích?"
"Coi như là thích đi!"
Đáp án mơ hồ của Hạ Minh Duệ khiến cho trong lòng Ôn Hinh cực kỳ khó chịu, bất quá cũng đành chịu.
Nếu anh không xác định được, cho dù thật sự có chút thích, vậy có lẽ cũng chưa đủ sâu sắc chứ? Nghĩ vậy, tâm tình Ôn Hinh lại tốt lên.
"Vậy, cô ấy với em, anh thích ai nhiều hơn?"
Ôn Hinh nhón chân, muốn nhìn thẳng Hạ Minh Duệ. Đúng là anh rất cao, cho dù cô có nhón chân vẫn thấp hơn anh một cái đầu, không khỏi ảo não chu miệng.
Ai biết cô nhón chân liền đứng không vững, ngã nhào vào trong lòng Hạ Minh Duệ.
"Em đó!"
Hạ Minh Duệ bất đắc dĩ lắc đầu, có chút buồn cười. Cô nhóc này luôn lanh chanh láu táu, may mắn có anh và anh cả ở đây.
Anh cả? Anh cả Hạ Minh Tứ đã mất?
Ba người bọn họ, bây giờ chỉ còn lại anh và cô.
"Anh còn chưa nói anh thích cô ấy nhiều hơn hay là thích em nhiều hơn nha!"
Ôn Hinh làm nũng, lắc lắc cánh tay Hạ Minh Duệ, một đôi mắt hồn nhiên nháy nháy.
"Đứa ngốc, đương nhiên là thích em nhiều hơn rồi. Em yên tâm, không ai có thể thay thế được vị trí của em trong lòng anh. Cho dù tương lai anh có lấy vợ cũng vậy."
Hạ Minh Duệ cưng chìu véo mũi nhỏ của cô.
Câu nói đầu của Hạ Minh Duệ khiến cô cực kỳ vui vẻ, đây chính là nói rằng địa vị của cô trong lòng anh không thể thay thế được, nhưng mà câu sau lại khiến cho lòng cô bắt lửa khó chịu.
Cô như thế nào có thể trơ mắt nhìn anh cưới một người phụ nữ khác?
"Anh Duệ, hai người như thế nào mà biết nhau?"
"Bọn anh ư?"
Hạ Minh Duệ dường như rơi vào trong hồi ức, một đêm kia người phụ nữ uống say đó cư nhiên xem anh là trai bao trong Bất Dạ Thành.
Mà người luôn luôn không thích phụ nữ đến gần như anh lại ma xui quỷ khiến thế nào lại thuận ý cô, ỡm ờ theo cô.
Cũng không biết một đêm kia rốt cuộc là ai bị ai hấp dẫn, bây giờ nghĩ lại có chút buồn cười.
Ôn Hinh ngơ ngẩn nhìn vẻ mặt Hạ Minh Duệ đột nhiên có chút dịu dàng, chân mày không khỏi cau lại.
Xem ra Lâm Thiển Y ở trong lòng anh Duệ cũng không phải giống như lời anh nói, không quan trọng, có lẽ ngay cả anh Duệ cũng chưa phát hiện tình cảm của chính mình?
"Như thế nào?"
Ôn Hinh mở to mắt tò mò nhìn Hạ Minh Duệ, dường như có chút khẩn trương muốn biết chuyện giữa bọn họ.
"Bọn anh ư, trong lúc tình cờ gặp nhau ở Bất Dạ Thành. Lúc đó cô ấy uống rượu say, nghĩ lầm anh là trai bao trong Bất Dạ Thành, cho nên...
Về sau xảy ra một số chuyện, liền đánh bậy đánh bạ. Sau đó anh phát hiện cô ấy là nhân viên công ty, liền giữ cô ấy lại bên cạnh. Chỉ đơn giản vậy thôi."
"Hoá ra hai người gặp nhau lại lãng mạn như vậy a!"
Đôi mắt bồ câu lấp lánh, đối với chuyện họ quen biết Ôn Hinh dường như cực kỳ khát khao.
"Em đó, xuất ngoại 3 năm này có quen bạn trai hay không?"
Hạ Minh Duệ không hỏi thì thôi, vừa hỏi, nước mắt Ôn Hinh liền như chuỗi trân châu bị đứt, nói rơi liền rơi, quả thực so với tháng 6 trời mưa còn khiến cho người đoán không ra, nói mưa liền mưa.
Sau khi Ôn Hinh khóc một lúc, cắn môi mình, biến thành nhỏ giọng nức nở, sau đó nâng đôi mắt rưng rưng nước mắt cực kỳ uỷ khuất nhìn Hạ Minh Duệ.
"Anh biết mà, em là vị hôn thê của anh Tứ, mà anh ấy đối với em tốt như vậy, em làm sao nhẫn tâm phụ lòng anh ấy? Thế nhưng anh ấy cứ thế bỏ em đi, mà anh cũng không lâu sau khi anh Tứ mất liền biến mất không chút tung tích.
Ngày đó em khóc chạy tới hỏi cô, hỏi cô có biết anh đi đâu không, nhưng cô nói cô không biết anh đi đâu. Em lại chạy tới hỏi chú, chú cũng nói không biết. Em đợi ở nhà họ Hạ rất lâu, anh cũng không xuất hiện. Vì nản lòng nên em xuất ngoại. Thật ra em vẫn không thể quên được anh, càng không thể quên được anh Tứ nên làm gì lại có tâm tình đi tìm bạn trai?"
Hạ Minh Duệ thở dài một cái, đem Ôn Hinh ôm vào ngực, môi mỏng mím chặt, không biết suy nghĩ gì.
"Anh Duệ, anh biết không? Kỳ thật người trong lòng em chính là anh!"
"Hử?"
"Em nói người trong lòng em luôn là anh!"
Hạ Minh Duệ nhíu mày, người trong lòng là anh sao? Nếu là vậy thì vì cái gì cô lại chọn đính hôn với anh cả anh? Mà không phải là anh?
Cũng may mắn đó là anh cả của anh, anh đồng ý rút lui, nếu là người khác nghĩ cũng đừng nghĩ.
Hai người bọn họ đều là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh, một người là anh cả kính yêu của anh, một người chính là người phụ nữ anh thích.
"Được rồi Ôn Hinh, chuyện này về sau không cần nhắc lại nữa!"
"Nhưng mà..."
Ôn Hinh vẫn muốn nói gì đó, lại bị Hạ Minh Duệ ngắt lời.
"Ôn Hinh, đã trễ rồi, anh đưa em về!"
"Ừ, được!"
Trong mắt Ôn Hinh khó nén thất vọng, đúng là sắc mặt Hạ Minh Duệ đã lạnh xuống. Cô biết lúc nào nên kiên trì, lúc nào nên quyết đoán buông tay.
Hạ Minh Duệ tiễn cô tới trước cửa phòng ngủ, lúc Hạ Minh Duệ xoay người muốn đi lại một lần nữa bị Ôn Hinh ôm chầm lấy.
Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước
Chương 142
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương tiếp
Loading...