Ôn Hinh nhìn phương hướng Lâm Thiển Y rời đi, con ngươi không dễ dàng phát giác hiện lên một đạo ánh sáng lạnh, cô không ngừng xoay ly cà phê trong tay, khoé môi nhếch lên nụ cười lạnh.
Đã sớm nói cho cô biết, cách xa anh Duệ một chút, nhưng cô vẫn không nghe lời, hiện tại nếu có chuyện gì không tốt xảy ra cũng đừng trách tôi. Muốn trách thì trách cô đã chiếm lấy một thứ không thuộc về mình, toàn bộ đều do cô gieo gió gặt bão.
Buổi chiều Hạ Minh Duệ gọi cho Lâm Thiển Y, biết cô không thoải mái cũng không quấy rầy, chỉ là nghĩ buổi tối về nhà phải mua món gì ngon ngon mang về cho cô.
Sau đó anh mới nhớ tới, trong công ty có phần hồ sơ thời gian trước để ở nhà họ Hạ.
Nhìn nhìn thấy thời gian còn sớm, Hạ Minh Duệ liền lái xe trở về nhà họ Hạ.
Cũng không biết là do chính mình ảo giác hay không, Hạ Minh Duệ đi vào căn biệt thự quen thuộc của mình, tổng cảm thấy có chút không khí khác thường.
Có điều mấy ngày nay tâm tình anh cũng không tốt, cho nên cũng không có nghĩ ngợi nhiều.
Khi anh tới trước cửa nhà, Hạ Minh Duệ nhíu nhíu mày, cửa nhà anh luôn luôn mở vì sao hôm nay lại đóng? Mà hôm nay bảo vệ cũng không thấy?
Hạ Minh Duệ thử lấy tay đẩy đẩy cửa mới phát hiện cửa bị người ở bên trong khoá lại. Chuyện này căn bản chưa bao giờ xảy ra.
Hạ Minh Duệ nhíu mi suy nghĩ hồi lâu, vốn tính quay đầu bỏ đi, dù sao phần hồ sơ kia cũng không cần dùng gấp, nhưng mà cẩn thận ngẫm lại chuyện này tựa hồ có chút không hợp lý, dù nói thế nào nhà anh cũng sẽ không đóng cửa chứ? Hơn nữa bảo vệ gác cửa cũng không thấy?
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Hạ Minh Duệ nghĩ nghĩ, nhíu mày, anh không có chìa khoá cửa lớn nhà bọn họ, bởi vì nhà bọn họ cơ bản sẽ không đóng, 24 giờ đều có người trông coi.
Cho nên không chút suy nghĩ, Hạ Minh Duệ leo tường nhà mình mà vào.
Hạ Minh Duệ cũng không có tuỳ tiện đi vào từ cửa phòng khách, mà ở bên ngoài quanh quẩn một hồi, bất ngờ là cửa phòng khách nhà anh cũng bị đóng, tương tự cũng không có bảo vệ canh giữ. Ở bên ngoài đợi hồi lâu cũng không thấy có người làm ra ngoài mua đồ ăn, theo lý thuyết thời gian này người làm nên ra ngoài mua đồ về nấu cơm mới đúng.
Hiển nhiên nhà bọn họ đã xảy ra chuyện.
Hạ Minh Duệ đem đầu áp sát vào cửa nhà mình một hồi lâu cũng không nghe ra động tĩnh bên trong, anh không khỏi có chút ảo não, có đôi khi trong nhà cách âm quá tốt cũng chưa hẳn là một chuyện tốt.
Cho nên vẫn dùng phương pháp cũ, Hạ Minh Duệ trèo lên lầu 2, theo cửa sổ phòng ngủ của mình trèo vào.
Trong phòng khách, Ôn Uyển Thiến vẫn ngồi ở chỗ đó, gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông hết sức quen thuộc đứng ở trước mặt bà.
Bà rõ ràng không muốn như vậy nhưng mà bà tuyệt đối cũng không ngờ Tề Khả vốn tưởng đã chết lại đột nhiên xuất hiện, điều này khiến cho bà không thể không suy xét một lần nữa.
Người đàn ông trước mắt này, bà có yêu, nhưng mà trước lợi ích của bà cùng con trai, bà lựa chọn cái sau.
"Ông xã, chỉ cần ông đem cổ phần công ty giao cho tôi, chúng ta vẫn có thể giống như trước kia. Ba người chúng ta sống chung một nhà hòa thuận vui vẻ, có gì không được sao? Dù sao ông cũng đã sớm quyết định muốn về hưu rồi, vừa lúc nhân cơ hội này đem cổ phần công ty giao cho Trí Vũ!"
"Không cần gọi tôi là ông xã, bà không xứng!"
Vẫn không lên tiếng Hạ Tử Ngang đột nhiên mở miệng, một đôi mắt sắc sảo thẳng tắp trừng mắt Ôn Uyển Thiến, nhiều năm như vậy, ông đều bị người phụ nữ này đùa bỡn xoay tròn.
Uổng cho ông còn tưởng rằng chính mình có bao nhiêu oai phong nhiều năm, thậm chí ngay cả một người phụ nữ cũng nhìn không thấu.
Ôn Uyển Thiến nghe thấy Hạ Tử Ngang không chút nể mặt lạnh lùng quát lớn, sắc mặt càng thay đổi. Hạ Tử Ngang trước giờ đều ôn nhu che chở cho bà, đột nhiên nhìn thấy ông như vậy thật là có chút không quen.
Ôn Uyển Thiến còn muốn nói chút gì đó, vẻ mặt Hạ Tử Ngang phức tạp, lại mở miệng nói.
"Hạ Trí Vũ căn bản không phải là con tôi chứ gì? Cho nên bà mới trăm phương ngàn kế muốn lấy cho bằng được cổ phần của công ty, nếu không phải như vậy, bà cớ gì phải nóng vội? Ha ha, nực cười là tôi còn thật sự muốn đem cổ phần công ty giao cho các người!"
Nói càng về sau Hạ Tử Ngang có chút chua sót, ông rốt cuộc mưu tính cái gì? Vậy mà lại nuôi ong tay áo.
"Ông!"
Ôn Uyển Thiến không nghĩ tới Hạ Tử Ngang đột nhiên sẽ nói như vậy, trong khoảng thời gian ngắn sắc mặt có chút thay đổi thất thường.
Có lẽ nhiều năm qua đã thành thói quen, Ôn Uyển Thiến sau khi bối rối xong lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh.
"Nó có phải là con của ông hay không chẳng lẽ ông không rõ ràng sao? Mấy năm nay tôi cực khổ giúp ông xử lý toàn bộ, kết quả chỉ đổi được nghi kỵ của ông thôi sao?"
Vẻ mặt Ôn Uyển Thiến tràn đầy uỷ khuất, Hạ Tử Ngang nhìn mà trong lòng bực mình không thôi. Cũng trách chính mình nhất thời hồ đồ, nhiều năm như vậy mới phát hiện bộ mặt thực của người phụ nữ này.
"Ông rốt cuộc có đem cổ phần công ty giao ra không? Dù sao Trí Vũ cũng là con của ông!"
Thấy Hạ Tử Ngang không có phản ứng với biểu tình của mình, Ôn Uyển thiến cũng nóng vội, lại không có biện pháp, đành phải lấy ánh mắt ý bảo người bên cạnh. Người nọ thấy mệnh lệnh của Ôn Uyển Thiến, dao trong tay lại tiến về phía trước, trên cổ Hạ Tử Ngang lập tức xuất hiện một vệt máu rõ ràng.
Hạ Tử Ngang tà tà liếc Ôn Uyển Thiến một cái, trong con ngươi đầy sắc bén cùng trào phúng. Thiết nghĩ Hạ Tử Ngang ông cũng là nhân vật lăn lộn thương trường nhiều năm, đừng nói là dao đặt trên cổ của ông, cho dù Ôn Uyển Thiến muốn mạng ông lúc này, ông cũng sẽ không biến sắc.
Huống chi chỉ là uy hiếp ông?
Nếu như trước đây mà nói ông thật sự sẽ đem cổ phần công ty trong tay giao cho Hạ Trí Vũ, hiện giờ khi biết được anh không phải là con ông, ông sao có thể đem gia sản nhà mình chắp tay tặng người?
Nhìn bộ dáng bễ nghễ bất khuất của Hạ Tử Ngang, Ôn Uyển Thiến lại nổi nóng nhưng lại không biết làm gì. Nhiều năm vợ chồng như vậy, Hạ Tử Ngang là người gì, bà lẽ nào không biết, nhưng cứ dây dưa như vậy cũng không phải biện pháp.
Ôn Uyển Thiến âm lãnh nheo mắt lại, tao nhã đứng dậy, vươn bàn tay thon dài, thong thả vuốt ve bả vai Hạ Tử Ngang.
"Hạ Tử Ngang, ông sẽ không đem cổ phần công ty giao cho tôi, nhưng ông không lo lắng cho đứa con trai yêu dấu Hạ Minh Duệ sao? Huống hồ trong bụng Ôn Hinh lại có đúa nhỏ của nhà họ Hạ các người, ông nói lỡ như Hạ Minh Duệ gặp chuyện gì, hoặc là đứa nhỏ trong bụng Ôn Hinh xảy ra tình trạng ngoài ý muốn, ông nói phải làm sao bây giờ?"
Sóng mắt Ôn Uyển Thiến lưu chuyển, tiếng nói mềm mại đáng yêu kéo theo giọng điệu thong thả, trực tiếp nghe thấy khiến Hạ Tử Ngang nổi trận lôi đình.
"Bà dám? Không tính Hạ Minh Duệ là con tôi, nhưng Ôn Hinh là cháu gái của bà, tôi cũng không tin bà có thể xuống tay được."
Sự việc năm đó Ôn Uyển Thiến xuống tay với Tề Khả, ông đã biết. Ôn Uyển Thiến không phải là người vợ ôn nhu như nước trong lòng ông kia, mà là một người phụ nữ lòng dạ rắn rết.
Ông không dám đánh cuộc mạng của con trai cùng cháu của mình.
Huống chi sau khi biết Hạ Trí Vũ căn bản không phải là con trai của mình, đứa con trai ông đắc ý nhất Hạ Minh Tứ cũng đã mất, hiện giờ chỉ còn lại một đứa con trai là Hạ Minh Duệ, ông làm sao có thể trơ mắt nhìn anh gặp chuyện không may?
Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước
Chương 226
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương tiếp
Loading...