"Anh nói thật sao? Anh Duệ?"
Ôn Hinh kích động vươn bàn tay mảnh khảnh gắt gao bắt lấy cánh tay Hạ Minh Duệ, tựa hồ muốn xác nhận độ chân thật trong lời nói này của Hạ Minh Duệ.
Sắc mặt Ôn Hinh tái nhợt gần như trong suốt, nhìn cô như vậy, Hạ Minh Duệ không khỏi nhớ tới trước đây, lúc đó anh thật cẩn thận nâng niu cô trong lòng bàn tay, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ rớt, thật lòng quan tâm mọi thứ.
Lúc đó anh cho rằng cô là báu vật anh muốn bảo vệ suốt đời này, mãi đến ngày đó cõi lòng anh đầy chờ mong nhìn cô, đem chiếc nhẫn tượng trưng cho sự hứa hẹn bảo bọc cô cả đời đeo lên ngón áp út của cô, đạt được nhưng là một câu, thực xin lỗi.
Ngày đó là ngày anh vui vẻ nhất, cũng là ngày anh thương tâm nhất, bởi vì ngày đó là lễ đính hôn của bọn họ, anh cho rằng bọn họ vẫn sẽ giống như trước đây, chặt chẽ nắm tay nhau, cùng nhau sống quãng đời còn lại.
Một câu thực xin lỗi đánh nát chấp niệm 18 năm của anh, càng làm cho anh không cách nào tiếp nhận được chính là người mà cô lựa chọn lại chính là anh cả anh kính yêu nhất.
Vốn là nghi thức đính hôn của anh, cuối cùng lại biến thành lễ đính hôn của anh cả Hạ Minh Tứ cùng Ôn Hinh, nhìn hình ảnh bọn họ nắm tay nhau ở cùng một chỗ, nhìn nhau cười, khiến cho tim anh đau đớn như bị kim đâm. Một người là người anh cả anh kính yêu nhất, một người là người phụ nữ anh yêu nhất.
Toàn bộ diễn ra quá nhanh khiến cho người khác không thể tiếp nhận.
Càng khiến cho anh không tưởng tượng được, lúc anh điều chỉnh lại cảm xúc của mình, cũng rốt cuộc mai táng tình cảm của mình vào ngày đó, anh cứng rắn lôi kéo anh cả vốn không uống rượu đi quán bar.
Lúc trở về xảy ra tai nạn xe cộ, anh cả vì cứu anh, từ bỏ sinh mạng của chính mình, đẩy anh đang mắc kẹt ra ngoài, mà anh cả lại theo xe nổ tung bỏ mạng.
Một giây sau cùng anh cả thâm tình nhìn mình, tựa hồ bao hàm vô hạn quyến luyến cùng cảm xúc nói không rõ.
Anh rõ ràng nhớ rõ Hạ Minh Tứ thâm sâu nhìn chính mình, dùng giọng điều hoà nhã chưa từng có, nhẹ nhàng mở miệng nói.
"Giúp anh chăm sóc cô ấy, chăm sóc cô ấy cả đời có được không?"
Hạ Minh Duệ cũng không biết chính mình như thế nào cuối cùng phát ra tiếng nói khàn khàn như vậy, anh chỉ biết lúc anh cả hấp hối sắp chết, anh đã đồng ý.
"Anh Duệ? Anh Duệ, anh sao vậy?"
Ôn Hinh gọi khiến cho Hạ Minh Duệ thành công phục hồi tinh thần, anh an ủi vỗ vỗ đầu Ôn Hinh.
Trong nháy mắt Ôn Hinh hoảng hốt, giống như bọn họ trở về những năm trước.
Cô biết trước kia chính mình phản bội anh Duệ, nhưng cô cũng là bất đắc dĩ, kỳ thật trong lòng cô yêu anh Duệ nhiều hơn một chút, cho dù cô cũng cực kỳ yêu anh Tứ.
"Không có việc gì, em nghỉ ngơi đi!"
Hạ Minh Duệ đắp chăn lại cho Ôn Hinh, vẻ mặt dịu dàng.
Hạ Minh Duệ dịu dàng như vậy khiến cho Ôn Hinh có chút sợ sệt, anh Duệ như vậy làm cho lòng cô trước sau có cảm giác bất an.
Sau đó sắc mặt trở nên nặng nề, cho tới bây giờ anh Duệ cũng không có nói qua sẽ xử lý người phụ nữ Lâm Thiển Y kia như thế nào, dù sao cũng là cô ấy làm hại đứa con của chính mình, cô như thế nào có thể để cho cô ta bình yên thoát thân?
Hạ Minh Duệ giúp Ôn Hinh đắp chăn lại, không thể không liếc mắt ra bên ngoài một cái, cái gì cũng không có! Không khỏi có chút ảo não.
Ngay tại lúc anh tính xoay người rời khỏi, Ôn Hinh đột nhiên vươn cánh tay mảnh khảnh kéo lại tay mình.
Bước chân Hạ Minh Duệ dừng lại, có chút khó hiểu.
"Anh Duệ, đừng rời khỏi em, em sợ!"
Ôn Hinh khẩn cầu nhìn Hạ Minh Duệ, ánh mắt lấp lánh khiến người yêu mến.
"Anh chỉ là..."
Hạ Minh Duệ rũ mắt, vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại bị Ôn Hinh nhanh chóng cắt ngang.
"Anh Duệ, anh không cần phải đi tìm Lâm Thiển Y! Mặc dù con của chúng ta đã không còn, em...
Cho dù cô ấy không muốn gặp em, không muốn để cho con của em bình an sinh ra, nhưng mà em có thể lý giải tâm tình của cô ấy..."
Hàm răng trắng như tuyết của Ôn Hinh cắn chặt môi dưới của chính mình, trong mắt rõ ràng viết lên không cam lòng, ai oán, phẫn hận, lời nói ra lại khiến người ta trong lòng ngẩn ra.
Trong mắt Hạ Minh Duệ thoáng hiện chút phức tạp, dịu dàng xoa xoa đầu Ôn Hinh.
Không biết Ôn Hinh là do cảm động hay như thế nào, trực tiếp gục vào trong lòng Hạ Minh Duệ, ôm chặt lấy eo của anh.
"Anh Duệ, em đã mất đi đứa nhỏ, em không thể không có anh. Anh đừng rời khỏi em có được hay không?"
Ôn Hinh ngẩng khuôn mặt loang lổ nước mắt, đau khổ nhìn Hạ Minh Duệ.
"Ừ, anh sẽ không rời khỏi em!"
Hạ Minh Duệ trấn an vỗ vỗ gáy Ôn Hinh, nội tâm thoáng hiện chút lo lắng.
Anh không có xem nhẹ lúc anh ôm lấy Ôn Hinh đi vào bệnh viện, trong mắt Lâm Thiển Y hiện lên sự tuyệt vọng, tựa như một cây kim đâm thật sâu vào trong lòng anh.
Trong lòng không khỏi hoảng loạn, nhưng mà loại cảm giác này rất nhanh bị anh đè ép xuống.
Đồng thời Hạ Minh Duệ không khỏi oán hận nghĩ, người phụ nữ chết tiệt Lâm Thiển Y này thật sự không thật lòng, lúc anh nằm viện một lần cũng không vào thăm, chẳng lẽ lòng cô là đá sao?
Hạ Minh Duệ không yên lòng, Ôn Hinh nhìn thấy, nhìn bụng bằng phẳng của mình, trong lòng một trận hoảng hốt.
Nếu, đứa nhỏ này là của Hạ Minh Duệ thì tốt biết bao nhiêu? Nhưng mà lại không phải.
Nhìn sườn mặt anh tuấn của Hạ Minh Duệ, tinh thần rõ ràng không có đặt trên thân mình mà lo lắng, trong mắt Ôn Hinh hiện lên sự chán ghét.
Lâm Thiển Y, muốn trách thì trách cô đoạt thứ thuộc về cô. Đồ của cô trừ phi chính tay cô vứt đi, nếu không thì, ai cũng không cướp được.
Tựa hồ nhìn ra trong mắt Ôn Hinh lưu luyến không rời, bộ dáng chặt chẽ nắm lấy cánh tay mình, trong lòng Hạ Minh Duệ hiện lên chút bất đắc dĩ, nhưng cảm giác không nỡ trong lòng càng lúc càng lớn.
"Ôn Hinh, em ngoan ngoãn nằm xuống trước, anh đi vào nhà vệ sinh một chút!"
Nhìn biểu tình vội vàng của Hạ Minh Duệ, Ôn Hinh muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Minh Duệ rời đi.
Hạ Minh Duệ rời khỏi phòng bệnh của Ôn Hinh cũng không có vội vã đi vào nhà vệ sinh, mà đi về hướng ngược lại
Đồng thời anh cũng lấy di động từ trong túi ra gọi cho Lâm Thiển Y, kết quả vẫn giống như trước kia. ‘Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.’
Hạ Minh Duệ ấm ức, rất muốn quăng điện thoại đi, sau cùng cũng chỉ có thể oán hận bỏ lại trong túi.
Sau khi Hạ Minh Duệ rời đi, Ôn Hinh ngơ ngác nhìn trần nhà màu trắng trong bệnh viện, cũng không biết qua bao lâu, mãi đến khi tiếng bước chân nặng nề vang lên, lúc này Ôn Hinh mới vui mừng ngẩng đầu, chỉ là rọi vào tầm mắt cũng không phải khuôn mặt cô kỳ vọng kia.
Ôn Hinh nghiêng đầu đi, không để ý người tới, giọng nói lạnh nhạt.
"Anh tới làm gì?"
"Đứa bé là con của anh phải không?"
Thẩm Phi Phàm cũng không trả lời vấn đề của Ôn Hinh, ngược lại kéo một cái ghế qua ngồi trước mặt Ôn Hinh, ánh mắt phức tạp.
"Tôi không biết anh đang nói gì!"
"Anh biết, em biết. Tình huống vừa rồi em bị đụng kia ở xa anh đều thấy được, là em cố ý chạy tới, không có liên quan tới người khác. Có thể thấy được em có bao nhiêu ý nghĩ muốn bỏ đứa bé kia!"
Giọng nói Thẩm Phi Phàm bình tĩnh, trong mắt có nhàn nhạt đau thương lưu chuyển, đây là người phụ nữ anh vẫn yêu.
Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước
Chương 235
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương tiếp
Loading...