Ngược sáng, cô miễn cưỡng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng một người đàn ông, cao lớn anh tuấn, mơ hồ có chút quen thuộc.
Tiếng cửa bị đóng lại đặc biệt rõ ràng, thế cho nên giống như tiếng búa tạ gõ vào tim Lâm Thiển Y vậy. Sau đó là tiếng bước chân nặng nề của một người, theo tiếng bước chân, tim Lâm Thiển Y như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô không biết người bắt cóc mình có mục đích gì, nghĩ tới chắc cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp cả.
Lúc người đàn ông đó rốt cuộc đứng ở trước mặt cô, Lâm Thiển Y mới nhìn rõ ràng diện mạo của người này, vậy mà lại là Hạ Trí Vũ. Cô không khỏi kinh ngạc trừng mắt nhìn.
Hạ Trí Vũ? Anh ta bắt cô tới đây để làm gì?
Hạ Trí Vũ tao nhã tiêu sái đi tới trước mặt Lâm Thiển Y, một bàn tay đút trong túi quần, anh hơi cong lưng xuống, khoé miệng gợi lên một nụ cười ái muội. Sau đó cúi người ngả ngớn kéo băng dính trên miệng Lâm Thiển Y ra.
Lâm Thiển Y mở miệng hít thở vài cái, sau đó trừng to mắt nhìn chằm chằm Hạ Trí Vũ, trong mắt tràn đầy chất vấn.
"Hạ Trí Vũ? Anh bắt tôi tới đây làm gì?"
Lâm Thiển Y xoay xoay đầu, cuối cùng dừng trước khuôn mặt với biểu tình khó lường của Hạ Trí Vũ. Cô thật không rõ.
“Ha ha... đương nhiên là có dụng ý!"
Hạ Trí Vũ ngả ngớn nở nụ cười, một bàn tay nâng cằm Lâm Thiển Y lên, ánh mắt anh đặc biệt u ám, cùng hình tượng Tổng giám đốc nghiêm trang cẩn trọng ngày thường không giống nhau, cho nên Lâm Thiển Y giật nảy mình ớn lạnh.
"Anh muốn làm gì?"
Lâm Thiển Y cố gắng bình tĩnh, lớn tiếng chất vấn.
"Không cần khẩn trương như vậy, chỉ cần cô ngoan ngoãn thì không có việc gì. Chuyện này chỉ là muốn xem xem địa vị của cô trong lòng Hạ Minh Duệ như thế nào mà thôi."
Lời nói của Hạ Trí Vũ trong nhất thời khiến cho Lâm Thiển Y khó hiểu, anh bắt cô rốt cuộc có liên quan gì với Hạ Minh Duệ chứ? Bọn họ không phải anh em sao? Lại kéo cô vào là vì chuyện gì?
Bên kia, Tề Khả đang ở trong nhà mình, Mộc Nam gọt một quả táo cho bà.
Nhìn con trai hiểu chuyện như vậy, trong lòng Tề Khả có chút ngẩn ngơ.
Kỳ thật nhìn kỹ mà nói trên người Mộc Nam vẫn có thể phát hiện bóng dáng Hạ Tử Ngang, mặc dù bà đã gả cho người khác, nhưng bà cùng cha Tịch Viễn Sâm đều tôn trọng nhau như khách. Dẫu vậy, trong lòng bà cũng rõ ràng hiểu được, bà không cách nào hoàn toàn quên Hạ Tử Ngang, đặc biệt là mỗi khi nhìn Mộc Nam.
Nói không hận đó là giả. Bà làm một người phụ nữ lấy nghệ kiếm sống, chưa kết hôn mà có con, một mình nuôi con biết bao nhiêu gian khổ, may mắn bà gặp cha của Tịch Viễn Sâm. Cho dù trải qua nhiều năm như vậy, mỗi khi nghĩ đến Ôn Uyển Thiến tính kế, bà lại không nhịn được nghiến răng nghiến lợi.
Bây giờ theo Mộc Nam trở về, cùng lúc trong lòng bà cũng nhớ Hạ Tử Ngang, mặt khác cũng muốn xem xem người phụ nữ Ôn Uyển Thiến này sống như thế nào. Khiến cho bà thất vọng là, Ôn Uyển Thiến sống cực kỳ tốt.
Điều này khiến cho lòng bà trở nên khó chịu, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì Ôn Uyển Thiến ở sau lưng tính kế bà lại còn có thể sống thảnh thơi như vậy? Sự nghiệp của con trai lại thành công, trở thành người thừa kế tập đoàn Hạ thị.
Chân chính để cho bà quyết định muốn trả thù là vì Ôn Uyển Thiến thế nhưng lại phái người tới muốn lấy mạng bà, đã như vậy thì cũng đừng trách bà ác độc.
Trước kia nhìn thấy con nuôi Tịch Viễn Sâm vẫn muốn khiến cho nhà họ Hạ sụp đổ, lấy lại công đạo cho chính mình, nhưng nghĩ đến Hạ Tử Ngang có lẽ sẽ bị liên luỵ, bà hoàn toàn không đành lòng. Nhưng về sau bà mới phát hiện, có lẽ chính mình nếu không chen ngang phá hoại, tập đoàn Hạ thị cực kỳ có khả năng sẽ rơi vào tay Hạ Trí Vũ.
Có lẽ Hạ Tử Ngang không biết, bà lại biết rõ ràng, Hạ Trí Vũ không phải con ông.
Cho nên khi thấy kế hoạch của Tịch Viễn Sâm cùng Mộc Nam từng bước cắn nuốt tập đoàn Hạ thị, bà không còn lên tiếng ngăn cản nữa.
Nhìn thấy ý cười đắc ý trên mặt con trai, trong lòng Tề Khả thoả mãn, may mắn bà còn có hai người con trai tri kỷ như vậy, suy nghĩ cho bà.
Mộc Nam nói ngay lúc này tập đoàn Hạ thị cơ hồ chỉ là một cái xác rỗng, Tề Khả nhịn không được thay Hạ Tử Ngang lo lắng.
Nhưng chuyện này cũng không còn cách nào khác. Chẳng qua sau này lúc Hạ Tử Ngang nghèo túng, bà lại len lén tiếp tế cho ông, coi như nể mặt mũi Mộc Nam.
Ở trong lòng Tề Khả lấy cho mình một cái cớ như vậy.
Gần đây Hạ Trí Vũ cũng không khá lắm, không nói đến việc thị trường chứng khoán sụp đổ, cơ hồ vét sạch Hạ thị, lại thêm mẹ anh vừa nói cho anh nghe anh không thể động tới cổ phần công ty trong tay Hạ Tử Ngang.
Toàn bộ chuyện này vẫn chưa đủ đánh gục anh. Thế nhưng khi người mẹ anh luôn tôn kính nói cho anh biết, anh không phải là con trai ruột của Hạ Tử Ngang, tin này không khác gì sấm sét giữa trời quang, khiến cho anh thẫn thờ thật lâu.
Anh vẫn luôn cho rằng anh là một niềm tự hào, là cậu ấm ngậm thìa vàng mà ra.
Nhưng đến một ngày có người nói cho anh biết, anh chỉ là cái đồ giả mạo, một đứa con riêng không thể lộ ra ngoài ánh sáng, hơn nữa người nói cho anh biết lại chính là mẹ ruột của anh. Hạ Trí Vũ cũng không thể bình tĩnh được.
Trước kia anh chỉ cảm thấy mẹ mình Ôn Uyển Thiến quá coi trọng quyền lợi, từ nhỏ liền muốn anh phải cố gắng học tập. Chờ sau khi anh trưởng thành, Ôn Uyển Thiến lại không một giây nào ngừng ghé vào tai anh dặn dò anh sớm một chút nắm giữ quyền lực của nhà họ Hạ vào trong tay mình.
Trước kia anh không hiểu, chỉ cho rằng mẹ mình cần cù đã quen, một ngày không có chuyện làm liền cực kỳ khó chịu.
Hiện tại cuối cùng anh cũng rõ, rõ ràng là Ôn Uyển Thiến chột dạ. Bởi vì anh không phải là con trai của Hạ Tử Ngang, bà sợ chuyện này sớm muộn gì cũng có một ngày bị ông phát hiện, cho nên liền muốn trước khi sự tình phát sinh, sớm chút nắm giữ nhà họ Hạ ở trong tay. Như vậy về sau cho dù Hạ Tử Ngang thật sự phát hiện anh không phải con ông, tập đoàn Hạ thị cũng đã sớm nằm ngoài sự khống chế của ông.
Nhưng còn bây giờ? Toàn bộ đều đã muộn rồi.
Chưa đề cập tới việc anh còn chưa chân chính nắm trong tay tập đoàn Hạ thị, mà hiện giờ tập đoàn Hạ thị bởi vì rất nhiều nguyên nhân đã bị Minh Thiên cùng tập đoàn Tịch thị từng bước uy hiếp, như tằm ăn lên.
Anh hiện tại thật sự cùng đường, trừ phi anh đồng ý vứt bỏ toàn bộ mọi thứ có được lúc này, dẫn theo Ôn Uyển Thiến đi xa tha hương, tìm một nơi không ai biết bọn họ, làm lại từ đầu.
Nhưng anh làm sao có thể bỏ được cuộc sống xa hoa phú quý trước đây?
Đều nói đã sống xa hoa rất khó mà sống tằn tiện được.
Cho nên tại thời điểm mẫn cảm như lúc này, anh không thể trơ mắt nhìn mình mất đi toàn bộ.
Vì thế anh đem chủ ý đánh lên người Lâm Thiển Y. Bởi vì Ôn Hinh vẫn chán ghét Lâm Thiển Y đoạt anh Duệ mà cô yêu nhất, cho nên anh lợi dụng Ôn Hinh hẹn Lâm Thiển Y, sau đó cho người tới bắt cóc cô.
Muốn trách chỉ có thể trách Lâm Thiển Y là người phụ nữ của Hạ Minh Duệ.
Từ sau khi Ôn Uyển Thiến trốn đi, cả đêm đó Hạ Tử Ngang ngơ ngác ngồi trong phòng làm việc cả đêm.
Ông cứ như vậy ngửa đầu nhìn chăm chú vào di ảnh của vợ trước treo trên vách tường, tựa hồ chỉ trong một đêm đã già đi rất nhiều.
Ngày hôm sau, Hạ Tử Ngang liền ra cửa, trong lòng nặng trịch. Hoá ra hai mươi mấy năm nay ông chỉ là một trò cười, chẳng những thay người khác không công nuôi con hai mươi mấy năm, lại còn ghẻ lạnh chính con trai ruột của mình.
Trên đời này còn có người hồ đồ như mình ư?
Hạ Tử Ngang ra cửa cũng không biết đi đâu, chỉ biết chính mình đi mệt mỏi liền tuỳ tiện quẹo vào một chỗ, tuỳ ý tìm một vị trí ngồi xuống.
Khu vực này có vô số thiếu nữ thét chói tai, nhưng mà Hạ Tử Ngang lại mắt điếc tai ngơ.
Phía trước có rất nhiều người giơ tấm poster thật to trong tay, ông nhàn nhạt nhìn thoáng qua, lại phát hiện người này có chút quen mặt.
Ông cẩn thận suy nghĩ, không phải Mộc Nam thì là ai?
Trên sân khấu, Mộc Nam vừa nhảy múa nhiệt tình, vừa cầm microphone hát lên giai điệu động lòng người. Dưới đài không ngừng truyền đến tiếng hò hét cùng tiếng thét chói tai.
"Mộc Nam, em yêu anh!"
"Mộc Nam, anh là nam thần của em!"
Hôm nay là ngày Mộc Nam biểu diễn, khán trường cảm xúc tăng vọt, lại càng kín người hết chỗ.
Làm mẹ của Mộc Nam, Tề Khả đương nhiên ngồi ở hàng ghế ưu tiên dễ trông thấy, nhìn con trai xuất sắc như vậy, trong mắt bà tràn đầy đắc ý.
Càng nhìn càng cảm thấy con trai của mình đẹp trai.
Chỉ là nhìn nhìn, khuôn mặt của con trai liền chồng chéo lên khuôn mặt của Hạ Tử Ngang hai mươi năm trước. Nói ra bộ dáng của Mộc Nam thật sự rất giống Hạ Tử Ngang.
Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước
Chương 229
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương tiếp
Loading...