Nghênh đón cô chính là một đôi mắt đẹp lạnh lùng giễu cợt.
"A, là bác gái sao? Bác tìm Tổng giám đốc Hạ phải không? Anh ấy có chuyện đi ra ngoài, bác có thể gọi điện cho anh ấy!"
Xem đi, mới có mấy ngày, cô đã trở thành một thư ký chuyên nghiệp, vì Hạ Minh Duệ lo nghĩ mọi việc.
"Không, tôi tới đây tìm cô!"
Giọng nói lạnh lùng không mang theo chút ấm áp, Lâm Thiển Y ngừng tay, thế này rõ ràng là tới gây chuyện mà? Nhưng mà kể từ khi bà đuổi cô ra khỏi cửa, sau đó cô cũng không có xuất hiện trước mặt bà. Thật vô lý nha.
Hơn nữa cô cũng đã lâu không gặp Cố Hiểu Kha, nghe nói Cố Hiểu Kha có thể tự đi làm, muốn đến thì đến không đến thì thôi. Lâm Thiển Y suy nghĩ một chút sau đó dường như hiểu ra, người ta là bạn gái của Tổng giám đốc, đương nhiên có thể không cần đi làm!
"Tôi? Có chuyện gì?"
Lâm Thiển Y chớp mắt ngạc nhiên, rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, chỉ là có chút khó hiểu nhìn người phụ nữ cao quý trước mặt.
"Mình làm chuyện gì trong lòng mình rõ ràng nhất!"
Lâm Thiển Y: "..."
Cô thật sự không biết bản thân đã làm chuyện gì mà chọc tới quý bà đây phải tới cửa gây phiền phức. Cô đã cố hết sức không xuất hiện trước mặt bà a.
"Người giúp việc của Hạ Minh Duệ? Tôi xem cô là mượn thân phận nhân viên công ty cậu ấy, không biết lại dùng thủ đoạn gì mới trở thành người giúp việc của cậu ấy? Hay nói căn bản là do cậu ấy bỏ tiền mua được?
Phụ nữ bây giờ cứ ỷ vào chút nhan sắc liền nghĩ mình có thể trói được trái tim của đàn ông sao? Tôi cho cô biết, loại phụ nữ thấp hèn như cô vĩnh viễn cũng sẽ không có người đàn ông nào chân chính thích cô, dùng loại thủ đoạn này để đạt tới mục đích sẽ chỉ làm cho người khác nhạo báng mà thôi. Huống chi quan hệ của các người lại không thể quang minh chính đại, đến cuối cùng còn không phải là bị đàn ông vô tình vứt đi như ném món đồ cũ sao? Hoặc giả các người có thể có được một chút lợi lộc bù lại? Có lẽ đây mới chính là mục đích của cô?"
Giọng điệu Diệp Tình Văn cực kỳ giễu cợt cùng khinh thường.
Lâm Thiển Y bị những lời nói này khiến cho tức giận đến phát run, hồi lâu cô ngẩng đầu lên, con ngươi trong suốt thẳng tắp nhìn chằm chằm Diệp Tình Văn.
"Có lẽ ở trong lòng bác tôi là một người phụ nữ trơ trẽn, nhưng bác không biết rõ mọi chuyện lại cứ như vậy miệt thị một người, chẳng lẽ đây là do mẹ bác dạy sao?"
"Biết rõ mọi chuyện? Chẳng lẽ không đúng sao? Cố Hiểu Kha con gái tôi cũng chính là bạn gái Hạ Minh Duệ, còn cô? Tôi vừa dọn đến ngày đầu tiên cô liền khiến cậu ấy rời khỏi nhà, đây cũng là do mẹ cô dạy sao? Nghĩ đến cha mẹ cô chắc cũng không phải thứ tốt lành gì nhỉ?"
"Bác nói tôi thì dược, nhưng tại sao lại động chạm đến ba mẹ tôi?"
Lâm Thiển Y rất yêu cha mẹ mình, có thể nói đây chính là cấm kỵ của cô, bất kể người con gái nào bị người khác mắng cha mẹ mình cũng sẽ không thể giữ bình tĩnh hoặc thờ ơ.
"Ồ, chẳng lẽ tôi nói không đúng?"
"Chẳng qua tôi thấy người như bác đây không phân rõ phải trái đã chạy tới cửa mắng chửi người, lại còn mắng cả cha mẹ người ta, thật sự khiến tôi thấy xấu hổ thay bác. Gọi bác một tiếng bác gái đó cũng là vì nể mặt Hiểu Kha, có điều tôi không nghĩ tới bác lại là người như vậy!"
Cô không nhịn được mắng chửi người, cho rằng Lâm Thiển Y cô dễ khi dễ lắm hả?
Mẹ của bạn gái Tổng giám đốc thì sao? Đây có phải là mắt chó nên nhìn người thấp? Hoặc là ỷ thế hiếp người?
"Ha ha, được, được. Tôi hôm nay tới mục đích chính không phải là tới mắng cô, tôi chỉ muốn cô nhớ rõ thân phận của mình. Hạ Minh Duệ chỉ có thể lấy con gái tôi, người phụ nữ khác chỉ có thể đứng bên cạnh mà nhìn. Mời cô hiểu cho tâm tình của một người làm mẹ, Hiểu Kha vốn có bệnh tim bẩm sinh, không chịu nổi kích động, bởi vì chuyện Hạ Minh Duệ mà mấy ngày nay nó đã vô cớ ngất xỉu rất nhiều lần. Nếu như cô thật coi nó là bạn thì hãy cách Hạ Minh Duệ xa một chút.
Nếu như cô thích đàn ông có tiền đại khái có thể tìm người khác, duy chỉ có Hạ Minh Duệ là không thể, bởi vì Hiểu Kha là dùng cả tính mạng mình để yêu nó, có thể nói Hạ Minh Duệ chính là trụ cột cho sinh mạng của nó, không có Hạ Minh Duệ, nó sẽ chết. Cho nên xin cô hiểu cho tâm tình của người làm mẹ! Tội nghiệp, tội nghiệp thay cho con gái tôi!"
Diệp Tình Văn nói một hơi nhiều như vậy, có chút thở gấp, bà nhìn Lâm Thiển Y thật sau một cái, sau đó rời đi không thèm ngoảnh đầu lại.
Sau khi Diệp Tình Văn đi, Lâm Thiển Y đặt mông ngồi lại trên ghế, vẻ mặt có chút ngốc trệ, trong đầu của cô chỉ có một câu, đó chính là Cố Hiểu Kha bị bệnh tim bẩm sinh, cô không hiểu những lời này có nghĩa gì. Cũng không muốn suy nghĩ, muốn cô rời xa Hạ Minh Duệ sao? Nếu không Cố Hiểu Kha sẽ chết?
Cô đột nhiên hiểu mấy lần trước mỗi khi ở cùng Cố Hiểu Kha, cô ấy tại sao lại vô duyên vô cớ té xỉu, mà Hạ Minh Duệ lại có thể thuần thục tìm được thuốc trong túi xách của cô. Sự ăn ý giữa bọn họ không phải ai cũng có thể có được.
Cô nên rời đi sao? Cô rời đi Hạ Minh Duệ sẽ phản ứng thế nào? Nghĩ đến thỉnh thoảng trên người Hạ Minh Duệ toát ra vẻ lạnh như băng, cô liền cảm thấy sợ hãi. Anh nói tự gánh lấy hậu quả, cô không biết hậu quả kia là cái gì, cô nên thử rời đi sao?
Anh đối với cô có lẽ thật giống như Diệp Tình Văn đã nói, chỉ bất quá là nhất thời có hứng thú mà thôi, chờ thêm một thời gian nữa, cô cũng không cần phải ở lại nữa, không phải sao?
Khoé miệng nở nụ cười khổ, chờ ngày anh chán cô, cô sẽ rời khỏi thành phố này! Trong lòng cô rõ ràng biết muốn rời khỏi Hạ Minh Duệ biện pháp duy nhất chính là khiến anh cảm thấy chán, bằng không hơn một ngàn vạn kia bất luận thế nào cô cũng không trả được, dựa vào tiền lương cỏn con của cô quả thật không cách nào.
Trong bệnh viện, sắc mặt Cố Hiểu Kha tái nhợt nằm trên giường bệnh.
Diệp Tình Văn ngồi bên cạnh, hai tay nắm thật chặt tay Cố Hiểu Kha, ánh mắt hồng hồng, rõ ràng đã khóc.
"Hiểu Kha, con nói cho mẹ nghe, mẹ phải làm sao đây?"
"Mẹ, mẹ đã làm rất tốt rồi, không cần làm gì nữa đâu.”
Cố Hiểu Kha chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, khoé môi tái nhợt nở nụ cười an ủi.
"Con không sao, mẹ đừng lo lắng!"
Diệp Tình Văn nhìn Cố Hiểu Kha hiểu chuyện như vậy, trong lòng dậy lên chút chua xót.
Chồng của bà trước đây cũng vì bệnh tim mà qua đời, nhưng bà không ngờ rằng đứa nhỏ của bọn họ lại di truyền của ba nó. Khi đó người trong nhà cũng khuyên bà bỏ cái thai ấy đi, nhưng cuối cùng bà không nhẫn tâm, dù sao cũng là một sinh linh mới hình thành.
Sau đó bà đi bước nữa, gả cho một thương nhân người Mĩ có tiền, bản thân ông không có con gái, đối đãi Hiểu Kha còn tốt hơn đối với con ruột, mà bà lại càng cưng con gái lên tận trời.
Lúc cô còn nhỏ bác sĩ có nói qua, Cố Hiểu Kha nhiều nhất có thể sống đến 25 tuổi, tâm tình của cô không thể bị kích động quá lớn, cho nên khi còn bé bất kể Cố Hiểu Kha muốn gì bà cũng sẽ đáp ứng.
Nhưng đứa nhỏ này lại rất hiểu chuyện, hiểu chuyện đến khiến bà đau lòng. Cô rất an tĩnh cũng rất ngoan ngoãn khéo léo, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ làm bà bực mình chuyện gì, con gái chính là sinh mệnh của cả cuộc đời bà, bà cơ hồ không cách nào tưởng tượng ra nếu một ngày nào đó con gái không còn nữa bà sẽ thế nào nữa!
“Mẹ, vừa rồi mẹ mới đi đâu đó? Có phải đi tìm tiểu Thiển không? Cô ấy là người tốt, mẹ đừng làm khó cô ấy!”
Mẹ của cô, cô hiểu rất rõ, chỉ cần vì cô, chuyện gì bà cũng có thể làm ra được, nhưng cô cũng biết mẹ làm mọi chuyện cũng vì tốt cho cô, cô có muốn trách cũng không thể trách được, chỉ có thể cười khổ.
“Con nói gì thế? Co bé đó muốn cướp mất người đàn ông của con đó!”
Diệp Tình Văn trách mắng lườm Cố Hiểu Kha một cái, sau đó thì đau lòng khôn xiết. Không biết từ lúc nào Cố Hiểu Kha mắt đã đẫm lệ, trên khuôn mặt xinh đẹp còn vương cả giọt nước mắt, ngay cả gối của cô cũng đẫm nước mắt.
“Nhưng mà mẹ? Con phải làm sao? Con thật sự rất thích anh ấy, từ lúc ba năm trước anh ấy đột nhiên xuất hiện cứu con thoát khỏi bị xe đụng chết, trái tim của con đã không thể bình yên nữa rồi!”
Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước
Chương 88
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương tiếp
Loading...