Trong lúc rơi, Mạnh Phù Dao lật tay, định xoay người vỗ xuống nước bay lên, đột nhiên một tia sáng từ trên đánh xuống ngăn cản.
Tia sáng lạnh lẽo hướng thẳng về phía trái tim nàng, Mạnh Phù Dao không tránh được, chỉ có thể giơ tay chống đỡ.
Bỗng một luồng sáng màu đen xuất hiện, chắn ở phía trước nàng, ngay sau đó
nàng nghe thấy tiếng kêu rên, bóng đen rơi xuống, va mạnh vào người
nàng. Nàng bị va đập đến mức hoa mắt chóng mặt, toàn bộ ý thức đều tan
rã.
Nàng gọi: "Chiến...", còn chưa dứt lời đã rơi thắng xuống dưới.
"Ùm!"
"Ùm!"
Lực xung kích khi cơ thể người rơi từ trên cao xuống dưới nước không phải
chuyện đùa. Dù Mạnh Phù Dao cố gắng ngọ nguậy để giữ lấy sự tỉnh táo,
nhớ đến Chiến Bắc Dã khi nãy đã cản đòn. Sau đó, vào khoảnh khắc vai
nàng chạm mặt nước, bỗng có bàn tay thò lên từ bên dưới, nhẹ nhàng đỡ
lấy vai nàng.
Hai nguồn lực trên dưới gặp nhau, Mạnh Phù Dao cảm
thấy như có nguồn lực lớn tràn vào cơ thể, va chạm với luồng chân khí
trong người nàng, không biết nơi nào đó bỗng lóe lên, giống như bầu trời đột ngột xuất hiện nguồn sáng vô hạn. Còn chưa kịp cảm nhận luồng sáng
kỳ diệu này, nàng đã ngất đi vì chân khí trở nên trong cơ thể.
Mạnh Phù Dao từ từ chìm xuống.
Nước sâu không thấy đáy.
Sông Ngưng Đại, con sông lớn nhất chảy qua toàn bộ nước Hiên Viên. Sở dĩ nó
có tên Ngưng Đại, là vì nước sông sâu vô cùng, màu sắc ngưng đọng lại
thành một sắc sẫm không thể dò.
Mạnh Phù Dao nằm rất yên tĩnh.
Gương mặt sau lớp mặt nạ kia đã trở nên trắng bệch, da dẻ cũng bắt đầu
thay đổi, trở nên trong suốt, có thể nhìn thấy gân xanh rất nhỏ. Sau đó, màu sắc trong suốt kia lại từ từ thay đổi, dần dần khôi phục trạng thái ban đầu, nhưng vẫn trắng hơn so với trước đó, lấp lánh tựa như ngọc
tạc.
Những thay đổi giống nhau xuất hiện đều trên cơ thể nàng,
thậm chí cả hàm răng và ngón tay cũng từ nhạt màu trở thành trắng sữa,
càng cứng rắn hơn.
Tại vùng đan điền (*) sâu trong bụng không ai
thấy, chân khí tắc nghẽn trước đó của nàng chuyển động vô cùng nhanh
chóng, không ngừng dung hòa, hấp thu và chuyển hóa, đến tận khi tạo
thành luồng khí cuồn cuộn như dòng sông, đổ vào luồng sáng quý giá mà
Nguyệt Phách đã gieo trong đan điền của nàng. Luồng sáng lúc hiện lúc
không bị nước sông kia cuốn trôi hết, cuối cùng hóa thành chấm sáng nhỏ. Trong khi đó, con sông kia chớp mắt trở nên to lớn, ánh sáng tản ra từ
vị trí trung tâm đan điền, chiếu sáng phần bụng. Trong nháy mắt, tất cả
những vùng kinh mạch tổn thương, máu bầm chưa tan, khí tức suy nhược đều được chữa lành.
(*) Đan điền: Trong cơ thể người có ba bộ vị được gọi là đan điền:
Thượng đan điền: Trùng với huyệt Ấn đường (giữa hai chân mày) còn gọi là “Đan Điền thần”.
Trung đan điền: Trùng với huyệt Đản trung (chính giữa đường nối hai đầu ngực, cắt ngang đường dọc theo xương ức) còn gọi là “Đan Điền khí”.
Hạ đan điền: Còn gọi là “Đan Điền tinh”, vị trí bắt đầu ngang với huyệt
Khí hải (nằm trong khoảng trên đường chính trung, dưới rốn khoảng 3 cm)
và huyệt Mệnh môn (tại cột sống, ngang với thắt lưng). Khi Đan Điền được chủ động kích hoạt, bộ vị của nó hoàn toàn nằm ở giữa và phía trên bụng dưới. Có môn phái thì nói nó nằm trên huyệt Thần khuyết (rốn).
Nàng chính thức đột phá Phá Cửu Tiêu tầng thứ sáu lên tầng thứ bảy "Ngọc Thân"!
Đây cũng là tầng khó đột phá nhất trong chín tầng Phá Cửu Tiêu.
Nếu những người luyện đến tầng thứ sáu chỉ là cao thủ hàng đầu, thì người
vượt qua được tầng thứ bảy sẽ chính thức bước vào cánh cửa tuyệt thế,
nắm rõ được những quy luật tự nhiên của bản môn. Không ít người tu luyện Phá Cừu Tiêu ngày trước đều dừng lại ở tầng quyết định này, suốt đời họ chỉ quanh quẩn ở ngưỡng cửa tầng bảy mà chẳng thể bước vào.
Cuối cùng, cánh cửa đến với võ công tuyệt đỉnh đó - cũng mở ra với Mạnh Phù Dao.
Mạnh Phù Dao không biết đến thời khắc thay đổi trọng đại này, nàng vẫn đang
ngủ say. Lúc này, nàng cần một giấc ngủ để có thể hồi phục sau những
hiểm nguy.
Cũng không ai đánh thức giấc ngủ của nàng.
Thật sâu dưới nước, một nam tử đang yên lặng nhắm mắt ngồi trên phiến đá
trắng, sóng nước lăn tăn làm tay áo tung bay theo, quét qua đàn cá bơi
theo những hàng rêu mềm mại. Nam tử này ngồi dưới đáy hồ nước trong veo, chăm chú nhìn cô gái đang say ngủ.
Mái tóc đen của hắn bay phất
phơ trong nước, hàng mi dài cũng trở nên đen hơn, tựa mực ngọc sau khi
bị thấm nước, đôi mắt sáng trong hơn cả nước hồ, mang theo ý cười thư
thái.
Nhìn làn da cô gái từ từ thay đổi, hắn khẽ mỉm cười. Lúc hắn cười, khóe môi thấm chút máu, dần hòa tan cùng màu nước.
Lực xung kích khi rơi xuống núi, lực đánh ra của Vụ Ẩn cùng chân khí của
hắn, ba tầng chồng lên nhau, kết hợp với nguồn lực vốn tắc nghẽn trong
kinh mạch của nàng rồi bỗng nhiên bộc phát... Dù có là Đại La Kim Tiên
cũng chẳng thể tiêu hóa nổi.
Nhưng may mắn là... cuối cùng cũng đã giải quyết được.
Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười bay lên, đến bên cạnh Mạnh Phù Dao. Lúc hắn di
chuyển, một chuỗi bong bóng nước trong suốt nổi lên, giống như ngọc trai không ngừng rơi xuống, sau lại bị những con cá màu đỏ bạc nuốt mất.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mượt của Phù Dao, ngón tay ấn trên kinh
mạch nơi cổ tay nàng, nở nụ cười hài lòng, đồng thời mang theo chút
phiền muộn. Sau đó, hắn bất ngờ cúi đầu, môi chạm nhẹ lên trán nàng,
cuối cùng dịch xuống, phủ lên môi nàng.
Bò môi được nước thấm ướt trở nên căng mềm, đẹp tựa hoa hồng đương nở rộ. Trưởng Tôn Vô Cực mỉm
cười khẽ gặm cắn, thưởng thức từng chút hương thơm chỉ thuộc về nàng.
Nhân lúc nàng còn đang "dưỡng sức" chưa tỉnh, "khóa tình" chưa bị kinh
động, hắn dứt khoát cạy mở hàm răng nàng tiến vào đoạt đất. Sau khi tìm
được chỗ hở, chiếc lưỡi của hắn giống như con cá linh hoạt, dạo chơi
giữa biển cả dạt dào vị ngọt, kích thích từng đợt sóng xô. Trên bầu trời cao xa vạn dặm, vầng dương chiếu sáng rực rỡ.
Nàng đúng là vật nhỏ khiến người khác phải phiền lòng...
Hắn tự nhủ trong lòng, ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của người con
gái nằm dưới thân, nụ hôn sâu đầy lưu luyến, cũng vô cùng chăm chú, đến
tận khi cảm thấy hơi thở của nàng bắt đầu dồn dập, chân khí chuyển động
chậm dần, mới quyến luyến rời khỏi thành trì vừa chiếm được. Nhưng
Trưởng Tôn Vô Cực dường như chưa cam lòng, hắn nghiêng đầu chuyển hướng
sang phía tai nàng, nhẹ nhàng ngậm cắn, giày vò một lúc mới thôi.
Người con gái kia hơi run lên, chọc hắn bật cười. Sau khi tính toán thời gian dưới nước đã đủ lâu, nếu còn không lên bờ cả hai sẽ không chịu nổi,
Trưởng Tôn Vô Cực mới ôm nàng, bay lên trên mặt nước.
"Rào rào."
Hai người ngoi lên mặt nước, đồng thời Mạnh Phù Dao cũng mở mắt, thấy
xung quanh bốn bề là nước, còn mình đang nằm trong lòng Trưởng Tôn Vô
Cực thì ngạc nhiên trợn mắt, "Tại sao lại là huynh…”
Trưởng Tôn Vô Cực cau mày, "Không phải ta thì là ai?”
Mạnh Phù Dao bĩu môi. Nàng có thể nói là ai? Chiến Bắc Dã? Như vậy sẽ gây hiểu lầm.
Nhưng, Hoàng đế họ Chiến xui xẻo kia đâu rồi? Ký ức duy nhất nàng nhớ được là
Chiến Bắc Dã đã dùng thân mình chặn một chưởng kia cho nàng, sau đó...
tự nhiên lại hóa thành Trưởng Tôn Vô Cực.
Tại sao hắn luôn xuất hiện ở lúc nên xuất hiện nhất?
Tại sao môi nàng tê tê còn tai lại hơi đau?
Tại sao nàng luôn cảm thấy mình may mắn còn người khác xui xẻo?
Mạnh Phù Dao xoa môi, nhìn Trưởng Tôn Vô Cực với ánh mắt nghi ngờ, thấy sắc
mặt hắn hình như không ổn, trong lòng cảm thấy bất an, vội hỏi: "Huynh
làm sao vậy? Sao giống như suy dinh dưỡng thế."
Trưởng Tôn Vô Cực cười đáp, "Chắc vì cứu người, còn cứu nhiều người", sau đó bấm ngón tay đếm như thật, "Một, hai, ba..."
"Đâu ra ba người vậy?" Mạnh Phù Dao lẩm bẩm, rồi bất ngờ vui mừng, "Châu Châu được huynh cứu rồi?"
Trưởng Tôn Vô Cực gật đầu, "Vốn dĩ ta đã rời khỏi núi Linh Châu, nhưng vô tình trông thấy sưomg mù trên núi bèn vội vã quay lại. Khi tới nơi trận pháp đã được khởi động. Ta đi đường thủy tới, vào lúc chuẩn bị phá trận thì
gặp Nhã Lan Châu đang bám trên vách núi, còn bám vào một tổ chim ưng.
Thấy đám con nhỏ chưa biết bay sắp bị kéo xuống, chim ưng mẹ liền tức
tối muốn mổ vào mắt nàng ấy. Nhã Lan Châu không biết làm sao nên buông
tay nhảy xuống, ta đành phải tới đỡ."
Mạnh Phù Dao nghĩ, khi ở
trong trận pháp nàng quả thực trông thấy trên đầu Châu Châu có thứ gì
đó, hóa ra là vậy. Đứa trẻ này cũng thật chẳng vừa, nói nhảy liền nhảy
may mà Trưởng Tôn Vô Cực đỡ kịp, nếu không chìm dưới nước vài phút chắc
chắn tiêu đời.
"Tiếp đó đến Chiến Bắc Dã." Trưởng Tôn Vô Cực mỉm
cười. "Ta phát hiện không cần tự mình đi tìm, mấy người các nàng cũng
lần lượt rơi xuống hết. Còn ta đứng dưới phụ trách đỡ."
Mạnh Phù
Dao bật cười thành tiếng. "Hai người họ đâu? Chiến Bắc Dã có sao không?
Sao chúng ta không lên bờ mà cứ ở trong nước nói chuyện vậy?"
"Bởi vì..." Trưởng Tôn Vô Cực nhìn nàng chăm chú, sau đó chậm rãi nói: "Thứ
nhất, ở trong nước tương đối gần gũi, là cơ hội hiếm có. Thứ hai, ta
thích ở một mình với nàng. Thứ ba, Nhã Công chúa cũng thích ở một mình
với Chiến Bắc Dã."
“…”
Thái tử gian trá nhất...
Mạnh Phù Dao cúi đầu nhìn toàn thân ướt đẫm, còn bị Trưởng Tôn Vô Cực ôm
trọn, cái gì nên lộ hay không nên lộ thì đều lộ hết rồi, chỗ nào nên
đụng hay không nên đụng cũng bị đụng hết rồi. Nàng nhớ đến ba câu hắn
vừa nói thì giận xịt khói, mắng: “Trưởng Tôn Vô Cực! Lúc nào huynh mới
ngừng toan tính đây...”
Trưởng Tôn Vô Cực cúi đầu chặn lời nàng, "Đợi đến khi nàng gả cho ta."
Mạnh Phù Dao ngẩn người, còn chưa kịp nghĩ nên đồng ý hay phản đối, Trưởng
Tôn Vô Cực đã buông nàng ra, lẩm bẩm: "Ngày rộng tháng dài, hôm nay như
vậy là đủ."
"Hử?" Mạnh Phù Dao nhìn hắn đầy nghi ngờ. Trưởng Tôn Vô Cực bất ngờ buông nàng, "Đi, lên bờ thôi!"
"Nơi này cách bờ mấy chục mét, huynh muốn ta nhảy một bước tới nơi sao? Nằm
mơ à!" Mạnh Phù Dao vừa đi vừa mắng, sau đó "ơ" một tiếng.
Nàng vừa nhún chân đã đứng trên bờ luôn rồi.
Mạnh Phù Dao chậm rãi cúi đầu nhìn, thấy rõ chân mình không gắn tên lửa, mới từ từ ngẩng đầu lên, vai mình cũng chẳng có đôi cánh nào.
Nàng giơ tay ra, xem thật kỹ, cảm thấy ngoại trừ lòng bàn tay trắng hơn, rắn chắc hơn chút thì không còn gì khác thường nữa.
Nhưng cảm giác chân khí cuồn cuộn khiến nàng như sắp bay lên vừa nãy là thật. Chuyện nàng nhảy xa vài chục mét vừa nãy cũng là thật.
Võ công mạnh lên?
Nhìn vào sự thay da đổi thịt có thể nói, nàng đã vượt qua tầng thứ sáu và trực tiếp tiến vào tầng thứ bảy rồi?
Nhưng rõ ràng trước đó không lâu nàng mới chỉ quanh quẩn trong cấp đầu tiên ở tầng thứ sáu.
Dựa vào tốc độ tu luyện của bản thân... điều này quá thần kỳ rồi!
Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười đi tới, từng bước chân nhẹ nhàng đạp trên bờ sông.
"Chúc mừng nàng, Phù Dao! Chân khí của Nguyệt Phách trong cơ thể nàng
không những hoàn toàn dung hợp mà còn bị chân khí của chính nàng luyện
hóa, giúp nàng đột phá thêm một tầng."
"Nhưng ta vẫn cảm thấy
việc gia tăng chân khí này hơi kỳ quái..." Mạnh Phù Dao nhăn mặt suy
nghĩ. "Không đơn giản như vậy chứ..."
Trưởng Tôn Vô Cực chỉ cười không đáp, nắm lấy tay nàng: "Đi gặp hai người kia thôi."
Họ đi tới một vách núi, Chiến Bắc Dã vẫn nằm hôn mê trên một vách đá, chỉ
mặc áo trong. Còn Nhã Lan Châu nhóm một đống lửa, hong khô y phục của
hắn.
Thấy như vậy, Mạnh Phù Dao lặng lẽ ra dấu tay hỏi Trưởng Tôn Vô Cực: "Huynh cởi y phục của hắn?"
Trưởng Tồn Vô Cực lắc đầu, Mạnh Phù Dao mặt đen sì... Châu Châu à, ta thật ngưỡng mộ muội!
Nàng vuốt cằm, nghĩ bụng, chắc quần áo trong của Chiến Bắc Dã vẫn ẩm ướt,
liệu Châu Châu có lột ra giúp hắn, hong khô luôn không?
Sau đó lại nghĩ, Châu Châu à, muội có thể dũng cảm hơn một chút, "ăn" sạch hắn luôn?
Trưởng Tôn Vô Cực quay đầu thấy ánh mắt thô bỉ của nàng, đột nhiên ghé vào tai nàng thầm thì: "Nàng nghĩ đúng lắm, biết vậy khi nãy ta làm như thế
luôn."
Mạnh Phù Dao hung hăng véo hắn...
Trưởng Tôn Vô Cực chỉ cười, mặc cho nàng véo. Bỗng hắn kéo tay nàng rời đi. Mạnh Phù Dao
cảm thấy không yên lòng, quay đầu nhìn liên tục. Trưởng Tôn Vô Cực nói:
"Ta đã thông báo cho Hắc Phong Kỵ đến đón Chiến Bắc Dã rồi."
Hắn chỉ về phía trên vách núi, "Phù Dao, nàng có muốn thử xem, rốt cuộc bản thân đã đạt đến cảnh giới nào không?"
Mạnh Phù Dao nhìn hắn, ánh mắt rực sáng.
Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười, "Nàng không muốn thêm tên mới trong bảng xếp hạng
Thập cường giả đã ba mươi năm chưa hề thay đổi sao?"
Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười đẩy nàng, "Đi thôi! Thắng rồi ta để nàng véo tùy ý."
Mạnh Phù Dao bật cười ha ha, buộc mái tóc bay tán loạn của mình lại, nhấc chân chạy thật nhanh về phía trước.
Phù Dao Hoàng Hậu
Chương 124
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương tiếp
Loading...