Chiếc thuyền nhỏ nấp dưới bóng chiếc thuyền lớn, người trên thuyền ngồi khoanh chân, ngẩng đầu nhìn lên thân thuyền cao lớn, nói: "Ai dà, sao ta lại đến nơi này chứ?"
Hắn ta nhìn xuống mặt biển, ngắm nghía dung mạo của mình.
Diện mạo sáng sủa, dáng người cao ráo, phong thái hào hoa, ngang tàng ngạo nghễ, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh dưới ánh trăng tựa như hai viên ngọc cổ.
Vu thần.
Đại Vu thần chí cao vô thượng, pháp thuật cao cường, tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả(*) của bộ tộc Phù Phong, chính là tổ phụ đại nhân mà Phi Yên đã dốc hết tâm can để hồi sinh.
(*) Tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả: ý chỉ người đời trước và đời sau không có ai sánh bằng.
Mạnh Phù Dao vội vàng rời khỏi Phù Phong mà không hề nghĩ đến, thật ra Kim Cương gần như đã đánh thức được người này rồi, chỉ thiếu bước cuối cùng là hợp nhất linh hồn mà thôi. Sau khi nàng rời đi, Vu thần đã tỉnh lại, cơ thể sau ba mươi năm ngủ say nhất thời tỉnh dậy vẫn còn thiếu linh hoạt, ý thức vẫn dừng lại ở sau trận đại chiến năm đó, hắn ta nhìn thấy hành cung chìm trong lửa cháy ngợp trời, bỗng có linh cảm rằng Quốc chủ Đại Cổn quốc tự đốt cung bèn lặng lẽ tránh đi.
Sau đó hắn ta ngao du khắp Phù Phong, dần dà khôi phục công lực. Sau ngần ấy năm ngủ say trong lòng đất, Phù Phong bây giờ tất nhiên không còn giống Phù Phong ngày xưa trong kí ức của hắn nữa, hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ quay về nơi hắn ra đời. Một kẻ phiêu bạt như hắn không có khái niệm về nhà. Vốn dĩ trước khi quy tức hắn có ý định nhờ ai đó giúp đỡ, để hắn có thể tự do ngao du thế giới mênh mông bên ngoài kia. Nào hay mình còn một cô cháu gái tên Phi Yên, đen đủi nghe được tiếng gọi của hắn, hắn cũng không ngờ rằng Phi Yên vì vậy mà đã hy sinh tuổi thanh xuân của mình để giúp đỡ hắn, thậm chí còn phải trả một cái giá đắt như vậy.
Nhưng dù có biết thì chưa chắc hắn ta đã để tâm - ai bắt ngươi làm chứ? Đáng đời.
Hắn ta biết mặc dù mình vẫn chưa theo kịp thời đại, nhưng bản thân vẫn còn một chút linh hồn sót lại, tự nhiên sẽ phải theo đuổi phần linh hồn ấy.
Bởi vậy nên Kim Cương ở đâu, pháp sư sẽ theo đến đó.
Thế là Mạnh Phù Dao lại vô tình mời tới một ông thần...
Vu thần đại nhân soi gưong trên mặt biển, mặt nước ánh lên dung mạo rất đỗi thu hút của một nam tử khoảng ba mươi mấy tuổi, hắn ta vô cùng buồn bã suy tư, haizz, già rồi già rồi, làm sao mà ngủ có một giấc bỗng chốc như đã già đi như ba mươi năm? Khó khăn lắm hắn mới hồi xuân được mười năm...vẫn phải hồi xuân thêm mười năm nữa mới được.
Chỉ tại đám đàn bà đó không đủ đẹp khiến dung nhan hắn ta xuống sắc, haizz...
Vu thần đại nhân ngẩng đầu oán giận, vừa nhìn trăng rồi lại than thở.
Haizz...
Lão gia cần gái đẹp!
Vu thần đại nhân bị gái đẹp chi phối, oán giận xong rồi từ từ đứng dậy, từng bước từng bước một bước trèo lên thuyền.
Hắn không bay cũng không nhảy, những chuyện không nho nhã như thế chỉ tổ tổn hại khí chất của hắn, mà làm vậy cũng không hợp với tâm trạng của hắn ta lúc này - Vu thần đại nhân vào lúc buồn bã, nhất định vẫn phải có phong thái lồng lộng, cho dù là ở bất cứ đâu bất cứ nơi nào đều phải giữ được phong thái sầu thương khác với những kẻ khác.
Phong độ! Phong độ! Bị mất phong độ thà chết còn hơn!
Pháp sư đại nhân phong độ lồng lộng trèo lên thuyền lớn, vào giây phút bước lên mạn thuyền, hắn ta liền phất cao vạt áo.
Chiếc thuyền mà hắn dùng để đi đến đây bỗng nhiễn biến nhỏ lại, mềm nhũn ra, tỏa ra ánh sáng trắng yếu ớt, rồi sau đó không một tiếng động tan biến vào trong nước biển như một chiếc thuyền giấy.
À, vốn dĩ nó được làm từ giấy mà.
Hắn ta phủi đi lớp bụi còn vương trên boong thuyền, lặng lẽ đến nỗi mà những người đi theo Mạnh Phù Dao bao lâu nay như thiên hạ võ công chỉ điểm siêu cao thủ Thiết Thành, và người đã quen ở trên biển, sở hữu đôi tai cực nhạy - Diêu Tấn, cũng không phát hiện ra.
Kim Cương bỗng bật tỉnh.
Vừa nãy nó còn ngoẹo cổ ngủ đến chảy cả nước miếng, trong mơ còn hoan hỉ cắn hạt hướng dương, giờ đôi mắt nó lại ánh màu vàng xanh lấp lánh, một thoáng sau lại rơm rớm nửa đỏ nửa trắng, vô cùng kì dị.
Sau đó nó nhìn thấy chủ nhân của nó.
Kim Cương rất vui vẻ - "Ông đây" được cứu rồi!
Nó đập đập đôi cánh, gọi to: "Lão..."
"Bốp..."
Pháp sư đứng cách ba trượng vung tay áo, khiến Kim Cương ngã dúi dụi trên boong tàu rồi trượt xa ba nghìn dặm.
Kim Cương vừa trượt đi ba nghìn dặm, nó không những không dám oán thán, mà còn vội vàng giang đôi cánh che miệng mình lại... Chết thật rồi! Cách xa nhiều năm, sao đến cả điều kiêng kị nhất của chủ nhân nó cũng quên rồi!
Không được nói chủ nhân già! Không được!
Chỉ cần phạm phải những điều cấm kị của chủ nhân đừng nói là phong độ, mộ tổ tông nó cũng sẽ bị đào lên, rồi lấy xương cốt làm mạt chược...
Kim Cương vừa cất tiếng, Thiết Thành và Diêu Tấn lập tức tình giấc, vội vàng bổ nhào qua, pháp sư nhăn mày, hắn ta nhìn thấy một phần linh hồn của bản thân, nhưng con vẹt kia chả biết giữ kiểu gì mà bọc trong một đống toàn hạt dưa...
Phải tinh lọc! Tinh lọc!
Tinh lọc cũng cần có thời gian, khi mà con người cũng chưa thật sự thích ứng được với đại pháp hợp hồn thì hãy cứ đợi thêm một thời gian nữa, dù sao thì cũng không vội.
"Kẻ nào tới?!" Thiết Thành đại ca hỏi câu nào chuẩn câu đấy!
Diêu Tấn lập tức nhào qua bên mạn thuyền, thử tìm kiếm chiếc thuyền của vị khách không mời mà đến trên đại dương mênh mông. Vừa nhìn gã đã có chút bất an, vốn xuất thân từ Phù Phong và sở hữu giác quan cực kì nhanh nhạy, Diêu Tấn lập tức nhận ra họ có rắc rối lớn rồi.
Nhìn xuống biển lần nữa, gã thấy có một cục bông tròn đang cố sức bơi vào bờ, gã nhận ra đó là Nguyên Bảo đại nhân, may mà con chuột mập này biết đi báo tin cho Mạnh Phù Dao, thông minh thiệt!
Diêu Tấn ra chiều hài lòng với Nguyên Bảo đại nhân lắm, nào ngờ chuột xuống nước trước, pháp sư lên thuyền sau, còn Mạnh Phù Dao hiện ốc còn không mang nổi mình ốc... Gã vừa nhìn xuống biển thì vị Vu thần đại nhân kia không biết thế nào lại cảm ứng được, cũng quay đầu lại nhìn, trông thấy Nguyên Bảo đại nhân đang gắng sức bơi mà bật cười rồi chỉ tay về phía nó. Ngay lập tức một sợi dây tròng vào người Nguyên Bảo đại nhân.
Nguyên Bảo đại nhân chẳng mảy may hay biết, vẫn tiếp tục cật lực bơi, bơi rồi bơi rồi bơi.
Bơi rồi bơi rồi bơi...
Bơi rồi bơi rồi bơi...
Vì sao mà bờ vẫn xa như vậy?
Sao bơi nãy giờ mà cứ như ở lì một chỗ vậy?
Tại sao... lưng nó có thứ gì đó cứ dính dính?
Nguyên Bảo đại nhân bắt đầu có chút cảm giác, từ từ ngoảnh đầu, liền nhìn thấy trên lưng mình hình như dính một sợi tơ nhện màu trắng bạc không bé hơn nó là mấy, dưới ánh trăng sợi tơ mang sắc xanh kì lạ. Nó ngẩng đầu lên, liếc dọc theo sợi tơ tìm người bắn ra sợi tơ đó, thầm công nhận là người này có phong thái điềm tĩnh mà phong nhã không thua chủ tử nó nhiều lắm. Cảm nhận được cái nhìn chăm chú của chuột mập, người nọ liền quay đầu, mắt nheo tít lại, môi hồng rực rỡ nở một nụ cười đắc ý.
"Chíp..."
…
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Nguyên Bảo đại nhân đang cố gắng vượt biển đi cứu người, nào ngờ lại có một thần công từ đâu xuất hiện bắn ra một sợi tơ dài, kéo nó trở lại thuyền ngay tức khắc. Nguyên Bảo đại nhân rơi lên boong thuyền, vừa thở phào đã chợt cảm thấy sau lưng có vật gì đó rất nặng, liền quay đầu lại.
Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung tri chu vô nhan sắc(*).
(*) “Mỗi lần ngoảnh mặt, nhoẻn cười lộ ra trăm vẻ đáng yêu, nhện trong lục cung không còn ai đáng gọi là đẹp nữa”, ngại ý từ câu thơ “Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, Lục cung phấn đại vô nhan sắc” (Mỗi lần ngoảnh mặt, nhoẻn cười lộ ra trăm vẻ đáng yêu, Người yêu trong lục cung không còn ai đáng gọi là có nhan sắc nữa) trong bài “Trường hận ca” của nhà thơ Bạch Cư Dị thời Đường.
"Chíp..."
Nguyên Bảo đại nhân ngã xuống, hi sinh oanh liệt, còn kế hoạch cứu chủ của nó đến lúc này đây đã thất bại giữa chừng.
Pháp sư vẫy vẫy tay gọi con nhện mặt người về, giơ một tay ra nhặt con chuột đang ướt đẫm lên, Thiết Thành lập tức định nhào tới cứu nhưng lại không nhanh bằng pháp sư, hắn ta búng một cái, Nguyên Bảo đại nhân đã bay sang bên chỗ Kim Cương đang giương mắt đứng nhìn.
Kim Cương một chân giẫm lên Nguyên Bảo đại nhân, vặn vặn cổ, giơ đôi cánh ra, đá đá chân, khởi động.
Sau khi khởi động xong, nó bước những bước chân nặng trịch, nở nụ cười khoái chí, giẫm mạnh lên...
Có thể nói, ba mươi năm phong thủy luân hồi xoay chuyển, không phải là gió đông thổi bạt gió tây, thì là gió tây thổi bạt gió đông. Trong quá trình gây dựng đại nghiệp muôn trùng sóng gió, cần phải có vô số lần luân hồi.
Thiết Thành không còn ý định cướp lại Nguyên Bảo đại nhân nữa, người phía trước kia như đang được một tấm bình phong che chở, không thứ gì có thể chạm đến. Xưa nay hắn gặp siêu cao thủ nhiều rồi, nhưng đây lại là lần đầu tiên được chứng kiến loại võ công này. Thiết Thành lập tức nhận ra đây là một đối thủ mạnh, mà lúc này Mạnh Phù Dao lại không ở đây, hắn phụ trách mọi chuyện trên thuyền nên cũng không dám sơ ý, liền hỏi lại lần nữa: "Các hạ là ai? Xin hỏi đêm hôm sao lại xông lên thuyền của người khác?"
"Tại hạ Đế Phi Thiên." Pháp sư ngồi trên mép thuyền, ngắm nhìn trăng sáng trên biển, phong thái vô cùng nho nhã, nói chuyện lúc nhã nhặn, lễ nghĩa lúc lại thô tục khó đoán, "Thuyền chủ của các người đâu? Mau gọi y ra đây, hứ..."
Hắn ta nhẹ nhàng vươn tay ra bắt lấy Kim Cương, mỉm cười xảo quyệt nói:
"Dám cả gan động vào chim của ta?"
Phù Dao Hoàng Hậu
Chương 213
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương tiếp
Loading...