Mạnh Phù Dao nhặt miếng xương cá đã bị gặm thành những mảnh nhỏ vụn, xoay đầu lại chớp chớp mắt đáp: “Xương đầu cá.”
“Hay đấy.” Nguyên Chiêu Hủ vẫn thản nhiên, ung dung mỉm cười đưa tay nhận
lấy, “Ừm, gặm rất sạch sẽ không để sót lại chút xíu thịt nào, sát khí
bừng bừng không chút lưu tình, quả là răng bén lắm.”
Nói xong liền lấy ra một chiếc khăn tay, dự định đem xương đầu cá bỏ vào rồi gấp lại gọn gàng.
Sắc mặt Mạnh Phù Dao chợt ửng hồng, trên miếng xương đầu cá đó có dính nước miếng của nàng, mà nàng cũng chỉ định trêu đùa hắn thôi. Nghĩ lại, khí
chất người này vô cùng tôn quý, nhất định chưa bao giờ chạm qua đồ mà
người khác đã dùng, đâu dè Nguyên Chiêu Hủ hành sự lúc nào cũng cao thâm hơn nàng, nàng đoán được mở đầu chứ chẳng bao giờ đoán được kết thúc.
Mạnh Phù Dao lập tức chồm người qua, giật lại miếng xương đầu cá rồi quăng
cái vèo ra đằng sau, phủi phủi tay, “Lần sau ta sẽ gặm đẹp hơn, sau đó
ký tên lên đó để tặng cho huynh cất giữ, biết đâu chừng ba mươi năm sau
sẽ trở thành cổ vật quý giá, huynh có thể dựa vào nó để phát tài thì
sao.”
Nguyên Chiêu Hủ mỉm cười cất khăn tay vào, cầm một con cá
nướng lên cắn nhơi nhơi vài miếng, đột nhiên hỏi “Phù Dao, mấy ngày nay
vẫn tốt chứ?”
“Tốt” Nàng tròn xoe mắt xoay người lại, nhìn hắn cười tươi rói.
“Không phát sinh chuyện gì à?” Nguyên Chiêu Hủ không nhìn nàng, lật con cá trong tay rồi ăn tiếp.
“Không có!” Mạnh Phù Dao trả lời dứt khoát rõ ràng, không hề chột dạ.
“Vậy…không có chuyện gì cần ta giúp sao?” Nguyên Chiêu Hủ đưa con cá nướng ra trước mặt nàng.
“Không cần.” Mắt nàng chơm chớp, trông rất ngây thơ vô tội.
Đáp xong mới phát hiện ra trong câu nói của mình có vấn đề, vội vàng bổ
sung thêm “Ta thì có việc gì cần huynh giúp đâu? Huynh đã giúp ta rất
nhiều lần rồi, đến nỗi ta thấy ngại lắm.”
Nguyên Chiêu Hủ mỉm
cười không đáp, ánh lửa bập bùng khiến cho sắc mặt nhợt nhạt của hắn hơi hơi ửng hồng, đáy mắt dưới hàng mi cong dài hiển hiện một bóng hình.
Hắn cẩn thận lấy hết xương cá ra rồi đưa cho Mạnh Phù Dao. Nàng giơ tay
nhận lấy, nhân cơ hội này nhìn xem thái độ của hắn, nhưng lại chẳng nhìn ra được gì cả.
Nàng buồn chán gặm cá, lúc này chẳng ngửi ra được mùi vị gì nữa, tuy Nguyên Chiêu Hủ không có biểu hiện gì bất thường,
nhưng nàng cảm giác được hắn có gì đó không vui.
Haiz, nghe lời
nói của hắn, dường như hắn biết được điều gì rồi, Mạnh Phù Dao hơi kinh
ngạc – chẳng lẽ hắn biết tối hôm qua nàng nhìn thấy được cảnh Đức vương
ngoại tình vụng trộm? Chắc không đâu nhỉ?
Nhưng mặc kệ hắn biết
hay là không biết, Mạnh Phù Dao nàng không muốn gặp chuyện gì cũng ỷ lại vào hắn. Nàng muốn chu du khắp các nước, muốn tự do bay khắp bầu trời,
sẵn lòng đối mặt với nguy hiểm và tương lai không biết trước. Mạnh Phù
Dao vẫn là Mạnh Phù Dao, không thể bắt một người xa lạ nào đó gánh vác
công việc của nàng, nàng phải tự học cách đối mặt với mưa gió bão bùng,
học cách tự mình giải quyết tất cả mọi vấn đề, học cách đi một mình, tự
chăm sóc mình và nâng cao thực lực.
Lão đạo sĩ thối đá nàng ra
khỏi cửa sư môn, bắt nàng xông pha giang hồ vì công pháp “Phá Cửu Tiêu”
phải được tôi luyện ngoài đời thực. Phải trải qua vô số lần đối mặt với
sinh tử thì mới có kinh nghiệm dồi dào, lúc ấy mới có khả năng đạt đính
đỉnh cao.
Hãy để nàng tự giải quyết vậy.
Hơn nữa, nếu
Nguyên Chiêu Hủ biết được chuyện xảy ra tối qua, biết nàng chỉ vì chút
lợi lộc nhỏ mà to gan lớn mật quay lại Đức Vương phủ, tám phần khẳng
định là hắn không đồng ý. Mạnh Phù Dao liếc mắt nhìn hắn, rồi lại liếc
mắt nhìn hắn lần nữa…Haizz, không biết hắn có cảm thấy lòng tự tôn của
đại nam tử bị tổn thương không?
Nàng liếc mắt nhìn hắn hoài khiến Nguyên Bảo đại nhân bất mãn, đột nhiên chồm dậy, đi tới trước mặt nàng
làm động tác: “Tung mình lên không xoay vòng một trăm tám mươi độ, rồi
thành năm trăm bốn mươi độ…”
Mạnh Phù Dao vừa ăn cá vừa liếc nhìn trộm Nguyên Chiêu Hủ, đương lúc phân tâm, bóng hình béo mập cứ quay
mồng mồng khiến nàng hoa mắt, đầu óc mù mờ, nuốt nước miếng cái ực lúc
nào không hay.
Lập tức cổ họng nàng đau rát, xương cá mắc kẹt trong đó rồi.
Mạnh Phù Dao nhảy dựng lên hét to “Á”, cầm xương đầu cá hung hăng đuổi theo
Nguyên Bảo đại nhân, mi làm ta bị hóc xương cá! Mi làm ta bị hóc xương
cá!
Nguyên Bảo đại nhân trốn chạy nhanh như gió thoảng, Mạnh Phù
Dao đuổi theo chưa kịp mấy bước thì bị một đôi tay giữ chặt, nàng xoay
người lại, Nguyên Chiêu Hủ ở phía sau nghiêng người mỉm cười. Nụ cười
nhạt như sương từ trên đỉnh núi ùa xuống, cất tiếng: “Bị hóc xương cá
còn dám đuổi theo Nguyên Bảo đại nhân, không sợ xương cá ghim sâu hơn
à?”
Nguyên Chiêu Hủ xiết hơn mạnh tay khiến Mạnh Phù Dao ngoan
ngoãn ngồi xuống đối diện, hắn hơi chồm người sang, mỉm cười, nâng cằm
nàng lên, nói: “Há miệng ra.”
Mạnh Phù Dao ngây ngốc há miệng, há miệng rồi mới phát giác tư thế của mình vô cùng ngốc nghếch, ngẫm nghĩ, chẳng lẽ hắn muốn thò tay vào miệng mình để lấy xương cá ra? Nè nè…như
thế này mập mờ quá…
Suy nghĩ lan man chưa dứt trước mắt nàng đột
nhiên tối sầm lại, mùi hương nhẹ nhàng tràn vào hốc mũi, khuôn mặt tuyệt đẹp của người nào đó kề sát mặt nàng, bờ mi dài rậm chạm vào mặt nàng
tạo thành bóng râm, ánh mắt như cười như không, không khí bốn phía như
hương rượu say nồng. Mạnh Phù Dao cứng đờ, ngây ngốc nhìn khuôn mặt có
mùi hương say đắm đó từ từ phóng đại trước mắt mình…
“Ực…”
0,01 ly trước khi chạm môi, 0,01 giây trước khi da tiếp xúc da, rốt cục Mạnh Phù Dao cũng bình tĩnh lại, kịp nuốt nước bọt phá tan tành khung cảnh
lãng mạn.
Sau đó, xương trong cổ họng Mạnh Phù Dao được nuốt xuống.
Gần như trong tích tắc, dung nhan tuyệt đẹp đang được phóng đại trở lại
bình thường, không gian trước mặt sáng sủa, hương thơm thoang thoảng tản mác ra xa. Lòng Mạnh Phù Dao chưa thôi nôn nao thì Nguyên Chiêu Hủ đã
mỉm cười xoay người ngồi bên cạnh đống lửa, lấy nhành cây thong thả gạt
lửa, hỏi: “Sao vẫn còn ngây ngốc vậy? Thất vọng lắm sao?”
Tất
nhiên là có chết Mạnh Phù Dao cũng chẳng thể thừa nhận, nàng rướn cổ
nhảy bật lên, giả vờ hung dữ hét “Ta bị huynh dọa đó! Huynh định cướp nụ hôn đầu của ta chứ gì!”
Nguyên Chiêu Hủ vẫn thong thả tiếp tục
nướng cá, dường như việc Mạnh Phù Dao mặt đỏ bừng bừng đâu phải tội lỗi
do hắn gây ra, thủng thẳng đáp: “Nụ hôn đầu của ta đã bị nàng cướp mất
tiêu rồi, ta nên tính sổ thế nào đây?”
“Hả?” Mạnh Phù Dao mở to
mắt, không có không có nha, ta hôn huynh lúc nào sao ta lại không biết
chứ? Gạt ta hả? Nhưng mà vẻ mặt người này đâu giống như đang nói
dối…không thể nào, không thể nào đâu…
Nguyên Chiêu Hủ lặng thinh, chỉ cẩn thận gỡ xương cá từng chút từng chút, đến khi không còn một
chiếc xương tăm nào, chắc chắn Mạnh Phù Dao sẽ không bị hóc xương mới
hói: “Há miệng ra.”
Mạnh Phù Dao vẫn dang đơ người suy nghĩ lung tung, bất giác há miệng.
Một miếng thịt cá nướng thơm phức mềm mềm được nhét vào miệng nàng.
Người nào đó cong môi cười vui vẻ, tay áo phát ra tiếng sột soạt khe kẽ, thản nhiên nói: “Mặc dù chuyện lớn của nàng ta không quản được, nhưng róc
xương cá là chuyện nhỏ, ta giúp nàng không việc gì chứ?”
Phù Dao Hoàng Hậu
Chương 57
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương tiếp
Loading...