Tên đội trưởng đau
đớn cực độ, nằm trên mặt đất vặn vẹo, không kiểm soát được mà nảy người
lên, lần này không còn là cá bay vì sảng khoái nữa, mà chính là cá chết
phơi bụng trắng đang giãy giụa, gã ôm lấy thân dưới, liều mạng trượt
trên nền đất, muốn theo nền đất trơn trượt "bơi" ra ngoài, bơi xa khỏi
thần chết kia, bơi đi tìm đường sống!
Ngoại trừ trong hậu viện, còn có bốn mươi tên khác rải rác ở sân trước, đang lục tìm bảo vật.
Xa thêm chút nữa, gã còn có ba tiểu đội, mỗi đội năm mươi người đang đi
tuần tra xung quanh đây, chỉ cần gã thoát khỏi hậu viện này, đánh động
đám huynh đệ ở sân trước, rồi liên lạc với những tiểu đội ở xung quanh,
gã chắc chắn sẽ không phải chết!
Không chỉ không phải chết, còn
có thể liên lạc với đại đội đang ở huyện Quan Nguyên, báo lên tổng đội ở kinh thành, thậm chí báo lên Nữ hoàng! Tầng tầng lớp lớp vây lấy "thần
chết" này, sau đó băm hắn thành vạn mảnh.
Tử Phi Phong bọn họ vốn là một tổ chức có kết cấu mạng lưới thông tin rất vững chắc, cùng với tốc độ liên hệ từng cấp rất nhanh.
Chỉ cần gã thoát khỏi đây!
Tên đội trưởng liều mạng giãy giụa, máu tươi tuôn ra, từng bước bò về phía
trước, tư thế ấy cũng giống như khi cô gái kia cố gắng thoát thân, Mạnh
Phù Dao cầm đao, tóc dài xõa tung, khiến cho người nhìn cảm thấy rét
lạnh, nàng thay thế vai diễn của gã khi trước, cười lạnh, khoanh tay
trước ngực bước từng bước theo sau gã.
Mưa lớn như nghiêng ngả
đất trời, mưa mãi không dừng, như thế muốn dốc sức rửa trôi tất thảy máu tươi cùng bi phẫn trong đêm nay, nhưng không thể rửa đi lửa giận tràn
ngập trong lòng Mạnh Phù Dao.
Tên đội trưởng bò, Mạnh Phù Dao theo sau.
Đi được ba bước, nàng đột nhiên tiến tới, giơ tay lên.
"A!”
Tiếng kêu vang tận trời xanh.
"Đây là để trả cho mối thù ngươi bức ta làm trái lương tâm!"
Màu đỏ bắn lên tung tóe khắp mặt đất, thân người ghê tởm kia run rẩy một lúc, sau đó không động đậy nữa.
Mạnh Phù Dao thu đao, cúi đầu thở dốc, sau một lúc lấy tay che kín mắt.
Mưa hòa với máu tươi trên tay nàng chảy xuống, tựa như những giọt nước mắt
từ sâu trong đáy lòng bị dồn nén lại từ lúc ban đầu đưa ra quyết định.
Ta với ngươi... kì thật đều vô sỉ giống nhau...
Kẻ dơ bẩn ở trên mặt đất, đột nhiên lại động đậy.
Sinh mạng này vậy mà ngoan cường đến thế, đến mức này mà vẫn cố giữ lại chút hơi tàn, cố sức nhúc nhích, liều mạng dùng cánh tay còn lại vươn về
cánh cửa phía trước.
Cánh cửa ngăn giữa sân sau và sân trước.
Đến giờ phút này, tên đội trưởng đang cận kề cái chết không còn giữ được
tỉnh táo nữa, cũng đã quên mất Mạnh Phù Dao không hề cử động đang ở phía sau, trong kí ức của gã chỉ nhớ duy nhất một điều, đó là cánh cửa này
tượng trưng cho cơ hội sống sót, cũng là hi vọng của hắn
Chỉ kém chút xíu.
Dưới giàn hoa Từ Đằng bên cánh cửa, một bóng người đột nhiên xông tới, mạnh mẽ bổ nhào xuống, nắm lấy cổ tay gã, ra sức vặn!
"Bụp", tiếng xương gãy vang lên, người con gái yếu mềm cả đời đến gà cũng chưa từng giết, dùng hết sức lực, sức lực được sản sinh từ nỗi hận lớn nhất
cả đời nàng ấy, cuối cùng nghe được một tiếng gãy vụn đến chấn động
không gian.
Tên đội trưởng rốt cuộc kêu không ra tiếng nữa, run rẩy trên mặt đất, nảy giật lên một rồi hoàn toàn bất động.
Cô gái ấy ngồi trên ngưỡng cửa, ngửa mặt lên trời cười vang.
Nàng ấy cứ thế cười, tiếng cười vừa hả hê vừa điên cuồng lại như tê tâm liệt phế, tiếng cười ấy át cả tiếng mưa cùng tiếng sấm đầy trời, phá tan
những tầng mây đen kịt trên không trung, như một thanh kiếm nhọn, hay
như một mũi giáo dài chọc thủng hết những huyên náo cùng yên tĩnh của
đêm nay.
Tiếng cười ấy khiến Mạnh Phù Dao run rẩy không thôi.
Nàng tiến lên một bước, định đỡ cô gái kia dậy, thấp giọng nói: "Đừng cười nữa... xin ngươi... đừng..."
Cô gái đột nhiên nghiêng đầu, cắn mạnh vào cánh tay Mạnh Phù Dao.
Răng nàng ấy giống như lưỡi kiếm nhọn đâm trên cánh tay Phù Dao, rất nhanh
đã cắn rách da, đâm sâu vào thịt, chất lỏng mặn chát thấm ra, nháy mắt
nhuộm đỏ răng của nàng ấy.
Nàng ấy không hề buông ra, trong con ngươi lóe lên ánh sáng màu xanh của ánh mắt dã thú sau khi thỏa mãn.
Mạnh Phù Dao không động đậy, chỉ nhẹ giọng nói: "Ngươi cắn đi... Nếu như có thể khiến ngươi dễ chịu hơn..."
"Phì!"
Cô gái kia lại đột nhiên nhả ra, nhe cái miệng đầy máu, sau đó nàng ấy
quay đầu, nhổ hết cả máu cùng cái răng vừa bị gẫy ra ngoài, khinh bỉ
nhìn Mạnh Phù Dao, như sợ không đủ oán hận, thấp giọng mà dữ tợn gằn
từng chữ:
"Máu bẩn!"
Mạnh Phù Dao như bị sét đánh, lùi lại phía sau một bước, dựa người lên giàn hoa Tử Đằng, một đóa hoa Tử Đằng
bị gió thổi rơi lên gò má tái nhợt của nàng.
Cô gái kia ngồi trên ngưỡng cửa, trong màn mưa tuôn xối xả không ngừng, nàng ấy chỉ thẳng về phía Mạnh Phù Dao.
"Một thân võ công cao cường như vậy, lại như rùa rụt dầu, giương mắt nhìn nhà chúng ta gặp nạn."
Mạnh Phù Dao trợn mắt nhìn nàng ấy, giờ phút này, mưa điên cuồng trút xuống
như hóa thành làn khói nhẹ nhàng bay lên, cả đất trời thu lại thành giàn hoa Tử Đằng phía sau nàng, bốn phía xung quanh chỉ còn lại những lời
mắng chửi của cô gái ấy, như mũi đao sắc bén đâm thủng trái tim nàng.
Mạnh Phù Dao chậm rãi khom người xuống, giống như không chịu nổi đau đớn mà
che lấy thân mình, lại như không biết phải che thế nào, thân thể vẫn
hoàn toàn y như cũ, còn ý thức cùng tôn nghiêm của nàng đã sớm vỡ nát từ lúc nào rồi.
Thì ra... nàng không có gì khác đám người kia hết,
đứng trước lựa chọn, cái gọi là chính nghĩa cũng chịu thua trước tư lợi, nàng trước giờ căn bản không cao thượng hơn kẻ nào, nàng cũng ích kỉ,
hèn mọn, cũng vô sỉ, nhát gan như thể!
Vì trong trời đất này, vạn vật đều như một, nàng cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.
Nàng cả đời đều đứng thẳng, mà lúc này cuối cùng phải quỳ gối trên bụi bẩn.
Từ giờ trở đi... nàng phải đối mặt với bản thân mình như thế nào đây?
Cô gái ấy đã ngừng cười, cũng không tiếp tục mắng chửi nàng nữa.
Nàng ấy ngồi đó, dựa lên bức tường, cổ hơi ngửa ra sau, vĩnh viễn dừng lại ở tư thế ấy.
Nàng ấy chết rồi.
"A!"
Tiếng hét thê lương thấu tận trời xanh, tiếng hét còn chưa dứt, một bóng đen đã điên cuồng xông phá ra ngoài.
Đất trời sụp xuống, bao phủ lấy nàng.
Nàng đã không còn biết mình phải làm gì, cũng không biết phải đi đâu, chỉ
cảm thấy không khí bốn bề lạnh lẽo như tuyết, còn cõi lòng nàng lại nóng như lửa đốt, đau đớn nơi đáy lòng cùng dược tính của thuốc thay nhau
phát tác, kích thích toàn bộ máu trong cơ thể trào lên mạnh mẽ, giống
như một con rắn đang quấn chặt ý thức của nàng, gắt gao siết chặt nàng,
siết đến mức nàng hít thở khó khăn, thần trí cũng trở nên mơ hồ.
Nàng phải thoát ra! Thoát ra! Thoát ra!
Nàng vừa điên cuồng chạy vừa gào thét!
Phù Dao Hoàng Hậu
Chương 157
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương tiếp
Loading...