“Tại hạ sợ…” Tên nào đó không biết sống chết co rúm người chui vào trong lòng Mạnh Phù Dao.
Trưởng Tôn Vô Cực đột nhiên quay đầu, đuôi lông mày nhíu lại, ngón tay giật giật, nhưng không hiểu sao lại không hề động tay.
"Sợ cái đầu ngươi ấy!" Phù Dao lập tức tát một chưởng hất bay tên kia, bay
đến đúng chỗ của bầy sói. Nàng vẫn còn định đạp thêm một, Nguyên Bảo đại nhân ở phía sau nàng bỗng nhiên lao lên, nhảy tót một lên vai tên thư
sinh kia, trong lúc hắn còn đang kêu gào thảm thiết, nó mang chỗ gừng
cay và hành dại lúc nãy Mạnh Phù Dao nhét cho nó, rắc lên người tên thư
sinh này.
Cho ngươi ôm lấy hành với gừng nhảy vào bầy sói, biến thành bánh thịt luôn đi!
Ngươi sợ lông dài?! Cho ngươi sợ lông dài này!
"Bánh thịt hành" bắn ra ngoài, roi vào trúng chỗ lũ sói, hắn vừa ngẩng đầu
lên thấy bầy sói đang vây xung quanh, mũi thở phì phò liền "Á!" một
tiếng thảm thiết, hai tay ôm lấy đầu, mông chổng lên trên, nằm bò giữa
bầy sói không dám động đậy.
Phù Dao quay người bước đi được vài
bước, có chút không yên tâm quay đầu lại nhìn, vừa nhìn liền muốn lọt
tròng mắt - Bầy sói bị tạo hình đặc biệt của cái bánh thịt hành hình
người kia làm cho hoang mang, rục rịch muốn xông tới nhưng lại không dám manh động, chỉ có một con sói đói đến mức sốt ruột thử nhằm vào cái
mông đang vênh cao kia cắn một, ngoạm lay vạt áo của tên kia tha đi, sau đó một tiếng "Xoạt" lảnh lót vang lên, lộ ra một mảng trắng muốt...
“Oa oa... Mông của ta đó aaaa..." Tiếng kêu thảm thiết ngày càng kinh thiên động địa.
Mạnh Phù Dao vội quay đầu lại, bất đắc dĩ ra lệnh cho Thiết Thành, "Giao cho ngươi đó, ngươi giải quyết đi."
Thiết Thanh mặt sầm sì sải từng bước lớn tìền đến, rút đao, chém xuống, tiếng hú vang lên, máu sói văng khắp nơi, tên thư sinh kia vội vã bò dậy, núp sau lưng Thiết Thành, vừa xem hắn giết sói, vừa lớn tiếng khen ngợi:
"Hay! Chiêu lực phách Hoa Sơn này của vị huynh đài thật lưu loát, mạnh
mẽ, chiêu thức bình thưòng, nhưng cách dùng lục chính là cao thủ, rất
nhanh gọn!"
"Chiêu này là Lầu đài vọng nguyệt? Ấy, không phải, đã có sửa đổi, a ha ha sửa quá tuyệt vời..."
"Hay! Hai chiêu này vậy mà có thể sử dụng cùng lúc! Chiêu thức quá bá đạo! Aa võ công của vị huynh đài này cao cường quá đi mất! Phong phạm của ba
trường phái tiếng tăm khác nhau đều có cả! Duy chỉ thiếu đi công lực,
huynh đài chỉ thiếu công lực mà thôi!"
Mạnh Phù Dao dừng bước.
Tên này có một đôi mắt rất lợi hại.
Căn cơ của Thiết Thành vốn rất bình thường, nhưng từ sau khi hắn trở thành
hậu vệ của nàng đã nhận được sự chỉ bảo của ba người Trưởng Tôn Vô Cực,
Chiến Bắc Dã và Tông Việt. Võ công của Thiết Thành bây giờ hội tụ ưu thế của cả ba người họ, Thiết Thành đã được coi là cao thủ hạng nhất, thật
sự chỉ còn công lực của hắn có chút thiếu sót mà thôi. Tên kia nhìn bộ
dạng thư sinh mà chỉ trong vài chiêu ngắn ngủi đã có thể một mạch nói rõ ràng nguồn gốc võ công của Thiết Thành, nhãn lực này cũng coi là hạng
nhất rồi.
Xem ra tên này không hề nghĩ đến việc giấu bọn họ chuyện hắn ta biết võ công.
Mạnh Phù Dao không quay đầu lại, ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí ngày càng nồng đậm, ra hiệu cho Thiết Thành một tiếng, "Giết chừng đó đủ
rồi, sói đói sẽ kéo đến ngày càng đông, đêm nay chúng ta không nghỉ ở
đây nữa, xuống núi đi."
Thiết Thành nhận lệnh thu đao lại, Mạnh
Phù Dao cũng không nhìn tên kia mà đi thẳng xuống núi, tên kia vừa ôm
mông, vừa chạy theo, "Ai da, đợi ta với, đừng để ta cô đơn lạc lõng ở
đây - Ta thuê các ngươi làm hộ vệ, ta sẽ trả tiền, ta sẽ trả rất nhiều
bạc!"
Mạnh phù Dao chẳng buồn quay đầu lại, "Không thèm!"
“Ta tặng các ngươi nhà lầu, mĩ nhân, chỉ cần đưa ta về được thành Đồng!"
"Không hứng thú!"
"Ta, ta nắm rõ tình hình Toàn Cơ, chỉ cần là dân Toàn Cơ không ai là ta không biết, không có ai là ta không nắm rõ cả!"
Mạnh Phù Dao dừng chân, khoanh tay trước ngực quay đầu lại liếc hắn ta, "Thế ư? Vậy xin được hỏi các hạ có biết Nữ vương Toàn Cơ là ai không?"
Nàng hỏi câu này vốn chỉ để làm khó hắn ta sau đó đuổi hắn ta đi, không ngờ
tên thư sinh có khuôn mặt xinh đẹp kia liền cười, còn cười đến có vài
phần gian trá, "Đương nhiên là ta biết."
"Ai?"
"Cái này
rất phức tạp, một lời khó mà nói hết được." Hắn làm bộ làm tịch lắc đầu, thở dài rồi nói: "Đợi quay lại thành Đồng rồi ta sẽ nói cho ngươi
biết."
Mạnh Phù Dao xem xét hắn ta, một lúc lâu sau, khóe miệng
nàng hiện lên một nụ cười lạnh, "Muốn đi cùng? Được thôi, chính là ngươi nói đấy nhé, nhiệm vụ của ngươi - dẫn đường, chân sai vặt, hộ vệ. Không có đường, ngươi đi tìm đường; hết cái ăn, ngươi phải đi xin ăn; không
có nơi để ở, ngươi phải đi dọn dẹp nơi có thể ngủ được; khi về đến thành Đồng, phải tạ ơn ta bằng hai vạn lượng bạc trắng, một tòa nhà lầu, mười mĩ nhân, như vậy thì được."
Thiết Thành co rút khóe miệng... Có heo mới đi đồng ý loại yêu cầu vô sỉ như vậy.
"Được thôi." Con heo nọ dứt khoát đồng ý, vui vẻ chạy tới, mảnh vải trên mông còn bay phần phật trong gió, "Há há, chỉ cần các ngươi cho ta đi cùng
là tốt rồi, ta sợ nhất cô đơn nhưng mà cha ta lại nhất quyết bắt ta tới
nơi này luyện công một mình, có trời biết ta sợ ở một mình thế nào, ta
sợ tối, sợ gió, sợ mưa, sợ tuyết, sợ trên đường ít người, sợ cả trên
đường có nhiều người, ta sợ nhất chính là thứ lông dài... a!"
Nguyên Bảo đại nhân u ám xuất hiện ngay trước mũi chân hắn ta...
"Cứu mạng!!" Tên kia vội vọt lên, nhảy lên lưng Thiết Thành, bám dính ở trên đó không chịu xuống, "Có lông kìaaaaaa".
Thiết Thành giơ tay hất bay hắn ta xuống, tức giận quát, "Con gà yếu ớt, đừng có bám lên lưng ta!"
"Thật sự quá thô lỗ." Tên kia lắc đầu, lại thở dài "Xin hãy gọi tại hạ là
Chung Dị, Chung trong chung cổ(*), Dị trong dung dị(**)."
(*) chung cổ: cái chuông và cái trống.
(**) dung dị: phiên âm Hán Việt có nghĩa là dễ dàng, đơn giản.
"Được thôi, Chung Dị Chung sai vặt." Mạnh Phù Dao trừng mắt nhìn hắn ta. Thật sự muốn ở lại sao? Thôi được, không quan tâm ngươi là ai, có gan ở lại
chính là phải cẩn thận Mạnh đại vương nàng, gần đây nàng đang rơi vào
thời kì tiền mãn kinh!
"Tối nay chúng ta chưa có nơi để ngủ, thế nên chuyện sắp tới chính là của ngươi đó, ngươi mau đi kiếm chỗ để chúng ta ngả lưng."
“…”
Nửa canh giờ sau, bọn họ dừng trước một miếu rách nát ở chân núi, cái tên
phụng mệnh đi tìm chỗ trú chân - Chung Dị kia đứng chờ trước cửa, tươi
cười rạng rỡ nói, "Mọi người có thể nghỉ ngơi rồi!"
Mạnh Phù Dao
hồ nghi tiến vào bên trong, vừa vào liền thấy một đống lửa đang bập bùng cháy, mặt đất đã được quét tước sạch sẽ, giường được xếp bằng rơm rạ
rất gọn gàng, trên đống lửa thậm chí còn có một ấm nước không biết tìm
được ở đâu, cũng đã được cọ rửa sạch sẽ, nước trong ấm đang sôi ùng ục.
Tên Chung Dị này, thoạt nhìn nửa điên nửa ngốc, vậy mà lo liệu mọi việc rất chu đáo, không hề qua loa, so với tên Thiết Thành chỉ thích đánh nhau
không am hiểu những việc cần tinh tế, tỉ mỉ kia thì hơn xa.
Mạnh
Phù Dao vừa ý "ừm" gật gù, nhìn tên Chung Dị kia trong đêm mùa xuân mát
mẻ như đêm nay mà đầu đầy mồ hôi, nàng nhướng lông mày lên, sai bảo
Thiết Thành, "Củi không đủ dùng, ngươi đi kiếm thêm đi, nhân tiện cho
ngựa ăn luôn."
Thiết Thành vâng lệnh đi ra ngoài, Chung Dị cười
tủm tỉm sáp đến gần nàng, hắn ta rút từ trong túi ra một chén, rót nước
cho Mạnh Phù Dao, hết sức cung kính dùng hai tay dâng lên, "Mời ngài
dùng nước."
Mạnh Phù Dao thuận tay đỡ lấy, nàng được người khác
hầu hạ cũng quen rồi, không nghĩ gì nhiều, cũng không chú ý đến Trưởng
Tôn Vô Cực ở một góc đang nghiêng đầu nhìn qua, nàng chỉ nhíu mày nhìn
Chung Dị, "Ngươi làm ơn tìm trong tay nải của Thiết Thành một bộ quần ảo mà mặc vào đi, ngươi nghĩ hình dạng bây giờ của ngươi đẹp lắm à?”
Chung Dị rất nghe lời "a" lên một tiếng, ôm mông chạy đi tìm quần áo, Mạnh
Phù Dao bưng chén nước lên chậm rãi uống, cảm thấy mùi vị rất ngọt, nhìn kĩ lại hóa ra là trong nước có bỏ thêm đường, lông mày Mạnh Phù Dao
nhếch lên, nàng cười cười nghĩ tên tiểu tử kia ân cần đến mức đáng xấu
hổ, đang cười liền đột ngột ngừng lại.
Một ánh nhìn của ai đó
đang dán trên lưng nàng, làm đáy lòng nàng lại thầm khó chịu, ánh mắt ấy không mang ý thăm dò, không có ý làm nàng khó xử cũng không hề chất
vấn, cứ thế nhìn bóng lưng nàng. Tuy Mạnh Phù Dao không hề quay lưng lại nhưng nàng có thể tưởng tượng được ánh mắt và vẻ mặt ấy, nhìn qua tưởng như không cất chứa điều gì, song thật ra trong ánh nhìn và vẻ mặt đó
cất chứa đủ loại cảm xúc rối bời.
Mạnh Phù Dao cố tình lờ đi,
chịu đựng được một chút lại cảm thấy trong lòng ngày càng khó chịu, nàng cúi đầu nhìn chén nước trong vắt, trên mặt nước sóng sánh hiện lên hình ảnh của người nọ đang tĩnh lặng ngồi một bên, hôm nay hắn vô cùng im
lặng, đến việc có thêm một tên Chung Dị ầm ĩ như vậy mà từ đầu đến cuối
vẫn không nói lời nào, nếu đổi thành ngày trước, hắn tám phần sẽ ngăn
cản chuyện này, vậy mà hôm nay lại im lặng như vậy làm lòng nàng có chút chua xót.
Cảm giác chua xót ấy chậm chạp dâng lên, không biết có thể dùng thứ ngọt ngào đến thế nào mới có thể bù lại.
Tại nơi đây, ở Đại lục Năm châu hỗn loạn, biến động không ngừng này, mỗi
phần ngọt ngào trong đời người kì thật rất xa xỉ, có ai biết được ở ngã
rẽ phía trước sẽ có biến cố gì đang đợi mình đâu?
Mạnh Phù Dao
nhắm mắt lại, xoay người đổ chén nước có vị ngọt kia đi, thay bằng nước
suối ở bên ngoài miếu, Chung Dị từ bên kia vui vẻ đi tới, hắn ta mặc áo
của Thiết Thành, áo hơi rộng, tay áo dài chấm vào nước trong ấm, hắn ta
đang định cho thêm đường, Mạnh Phù Dao liền lạnh lùng nói: "Không cần
nữa", ngay sau đó nói tiếp, "Ai biết được cái ngươi thêm vào là đường
hay là thuốc độc chứ."
Chung Dị không hề tức giận, nheo mắt lại
cười như một con mèo nhỏ, "Trước mặt ngươi mà dám chơi trò bỏ thuốc độc
gì đó, không phải là ta quá ngu ngốc hay sao?"
"Trước mặt ta giả
vờ ngu ngốc mới là kẻ ngốc." Mạnh Phù Dao không thèm để ý hắn ta, tự
mình rót thêm nước, Chung Dị đã ngồi xuống bên cạnh nàng, chống cằm tò
mò quan sát nàng, một lúc lâu sau liền nói, "Ngươi đang đeo mặt nạ sao?
Tháo xuống xem thử đi. Ta đoán ngươi nhất định rất giống tỷ tỷ của ta."
Mạnh Phù Dao quay đầu, mỉm cười nhìn hắn, "Ta thì nghĩ ngươi rất giống A Tam nhà ta."
“A Tam là ai? Là em trai của ngươi sao?" Chung Dị vô cùng phấn chấn.
"Đó là con mèo của ta." Mạnh Phù Dao đứng dậy, bưng ấm nước lên, lấy từ
trong tay nải ra chiếc chén mà Trưởng Tôn Vô Cực hay dùng, nàng rót một
chén nước, ra hiệu cho Nguyên Bảo đại nhân qua đó.
Nguyên Bảo đại nhân ai oán nhìn cái chén có chiều cao tương đương nó, cảm thấy đây
thực sự là một nhiệm vụ quá khó hoàn thành, nó thấy vô cùng hổ thẹn, khó khăn lắm mới có cơ hội an ủi chủ nhân lại chỉ vì chiều cao hạn chế mà
không có cách nào đi thực hiện, lần nữa đau khổ lùi về góc tường vẽ vòng tròn.
Mạnh Phù Dao không nói tiếng nào, cắn môi, đặt cái chén
trên nền đất trống giữa hai người, qua một lúc, nàng nhẹ nhàng đẩy cái
chén về phía bên kia, một lát sau, nàng lại đẩy, sau nữa, cứ đẩy, cứ
đẩy,...
Nàng không nhìn cái chén cũng không nhìn Trưởng Tôn Vô
Cực, chỉ nhìn đống lửa trước mặt, hai mắt không chớp, ánh nhìn có chút
đờ đẫn...
Cái chén không phát ra tiếng động chầm chậm di chuyển từng chút, từng chút một...
Khoảng cách nửa thước mà xa xăm tựa quãng đường mười vạn dặm...
Mạnh Phù Dao đẩy chén tới lần thứ sáu, đột nhiên chạm vào một bàn tay ấm áp.
Người nọ dường như định duỗi tay ra để cầm lấy cái chén, song vì chạm phải
tay nàng mà hơi ngừng lại, theo bản năng liền rụt về, ngay sau đó lại
duỗi ra, nắm trọn lấy cả chén cùng tay nàng.
Tay Mạnh Phù Dao bị
bao bọc trong bàn tay hắn, áp vào thân chén ấm nóng, như thể đang nắm
lấy một ngọn lửa ấm áp, nhiệt độ nóng bỏng lan tỏa đến tận đáy lòng
nàng.
Nàng im lặng, ngồi khoanh chân bên cạnh đống lửa, không nói lời nào, ánh mắt nàng trong veo, như một hồ nước sâu yên ả.
Trưởng Tôn Vô Cực cũng không lên tiếng, vẫn không hề buông tay nàng ra, hơi ấm từ cơ thể hai người phủ lên thành chén nước trong chén tựa hồ cứ ấm
mãi. Khi nước trong chén đã nguội bớt, thì lòng hai người lại dâng lên
cảm giác ấm áp.
Thời khắc ấy như dòng nước, êm dịu trôi đi.
Cho đến tận lúc Thiết Thành mang theo hơi lạnh của đêm xuân bước vào cửa.
Phù Dao Hoàng Hậu
Chương 152
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương tiếp
Loading...