Câu chuyện trong truyền thuyết kia, đêm trăng La Sát mà ai cũng không thể tin được rằng nó thật sự tồn tại ấy, đã qua đi!
Giây phút chạm được vào ánh sáng, trong đầu Mạnh Phù Dao bỗng nhiên "ầm" vang, phần còn lại của ý niệm bị khuấy đảo xông lên, chớp mắt muốn phá hủy ý thức của nàng. Nàng bắt lấy viên đan dược, cũng không nhìn rõ là loại thuốc gì liền nuốt bừa xuống.
Nàng nghe thấy phía sau có tiếng tay áo phất phơ mang theo tiếng gió, bèn lập tức tung người, điên cuồng mà chạy, mắt bị phủ một tầng đỏ rực không nhìn rõ thứ gì, hoàn toàn dựa vào công lực cao siêu để giữ vững thăng bằng, không phân biệt được phương hướng, cứ thế chạy như bay.
Điên cuồng lao đi.
Lướt qua những mái hiên cao thấp, những con đường ngoằn ngoèo, sau đó lại băng qua những dãy núi nhấp nhô, qua những cao nguyên trập trùng.
Đến tận lúc nàng quên mất bản thân tại sao lại phải chạy.
Đầu của nàng vẫn đau như muốn nứt ra, đó là di chứng do chiêu phá hủy tinh thần tàn nhẫn đó gây ra. Dư âm bị khống chế như vẫn còn lẩn quẩn trong đầu nàng. Mỗi lần nó dâng lên, nàng lại quên đi một phần quá khứ và hiện tại.
Để bản thân không bị mất trí nhớ, nàng không ngừng tìm thuốc trong túi để uống. Nhưng vì để thuận tiện, tất cả thuốc viên to to bé bé đều để chung trong túi thuốc. Nàng ngày thường cũng không tỉ mỉ ghi nhớ loại thuốc nào có kích cỡ thế nào, không còn cách nào khác đành phải uống theo cảm giác. Dù sao thì độc dược để chỗ khác, phía trong đều là thuốc chữa bệnh, chắc là sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng cứ coi như toàn bộ là thuốc chữa, uống lung tung cùng lúc cũng sẽ có hậu quả khó lường. Hậu quả mà nàng phải chịu chính là chốc chốc trí nhớ lại hỗn loạn. Có lúc nàng nhớ hết mọi thứ, có lúc lại quên sạch.
Nàng cứ chạy trong tình trạng hỗn loạn như thế. Lúc nhớ ra mọi thứ liền muốn đi tìm Trưởng Tôn Vô Cực, nhưng lúc chạy thì lại không có phương hướng, vô số lần chạy điên cuồng như thế, nàng không hề biết rằng mình đã ra khỏi thành từ lâu.
Đến cuối cùng, uống thuốc quá nhiều, nàng càng rối loạn, cũng ít khi nhớ ra tên Trưởng Tôn Vô Cực nữa, có điều trong lòng thường hay mơ hồ vụt qua một cái bóng, nghe thấy tiếng hô hoán. Nàng cũng thấp thoáng cảm nhận được người đó rất quan trọng, tiếng kêu rất vội vàng. Nàng phải chạy qua đó, về bên cạnh hắn, thế là nàng càng ra sức chạy, càng chạy càng xa.
Bởi vì nàng đã mù.
Lúc chống lại thuật pháp, dưới sự áp bức ấy nàng đã kiên quyết lựa chọn tập trung chân lực, chỉ khi chân lực tụ lại mới có thể chạy trốn. Cũng vì thế nàng không thể dùng hất tinh thần để bảo vệ đại não và ý thức, khiến cho đại não đã phải chịu đựng cùng lúc sự công kích của làn sưong xám độc và sự phá hủy ý nghĩ mà xuất hiện tụ máu, máu bị tụ lại ảnh hưởng đến thị giác của nàng.
Độc tố trong cơ thể có thể loại bỏ, còn máu tụ nơi mắt không thể không chế được, vì không ai có thể truyền chân khí lên đôi mắt.
Lúc ấy bản thân nàng hiểu rất rõ hậu quả nhưng vẫn làm theo quyết định tàn nhẫn đó. Nàng thà rằng không nhìn thấy ánh sáng cũng không để mình bị khống chế, trở thành con rối trong tay đối phương, bị ép buộc hại người.
Mạnh Phù Dao nàng bây giờ rất đáng tiền, nữ vương Đại Uyển là thứ yếu, nhưng nếu đem nàng ra uy hiếp Vô Cực, Đại Hãn, Hiên Viên, tìm cách giết ba người đó thì nàng không dám nghĩ đến hậu quả.
Thế nên, dù phải trả giá như thế nào, nàng không thể để mình bị khống chế!
Cái giá mà nàng phải trả, ở trước mặt những người coi thường tình cảm thì nặng tựa Thái Sơn, nhưng trước mặt những người trân trọng tình cảm thì không là gì!
Mù thì mù! Tâm ta sáng!
Nếu như đối phương biết Mạnh Phù Dao ở vào tình cảnh đó mà vẫn có thể tập trung chân lực để tìm đường sống hơn nữa trong nháy mắt lại có thể đưa ra quyết định tàn nhẫn như thế với bản thân, chắc hẳn sẽ càng thêm kinh ngạc mà cảm thán.
Mạnh Phù Dao đã trải qua muôn ngàn thử thách tính phong huyết vũ, sự kiên quyết là thứ mà thế nhân khó đạt tới được nhất trên thế gian này.
Nàng đã vượt qua một đêm tinh thần bị tàn phá, kiên trì đến lúc đêm La Sát kết thúc.
Nàng lựa chọn khiến mình bị mù đổi lấy công kích cuối cùng, rồi thuận lợi chạy thoát.
Nàng giả dạng trúng cổ sắp chết, đổi lấy cơ hội lăn về góc tường nhặt túi thuốc.
Nàng dùng tám lần "Không phải!" chém đinh chặt sắt đổi lấy một bản thân hoàn chỉnh, đổi lấy kết quả những người nàng quan tâm sẽ không phải vì nàng mà bị uy hiếp.
Nàng thấy mình rất tốt, rất khá, thực sự làm được điều Trưởng Tôn Vô Cực đã dạy, lúc cần nghi ngờ thì nghi ngờ, lúc cần tin tưởng phải tin tưởng!
Đoạn đối thoại nghe được đêm đó rõ ràng là của Trưởng Tôn Vô Cực, thời gian đó Trưởng Tôn Vô Cực cũng thật sự kì quái. Dựa vào tính khí của nàng chắc chắn sẽ hoài nghi mà đuổi theo tìm hiểu. Nhưng khi tên "Trường Tôn Vô Cực" đó bay về phía tẩm cung Nhã Lan Châu ra tay đánh xuống, nàng lập tức biết được chắc chắn đó là giả.
Cái bóng bàn tay của Vô Cực hắt lên cửa sổ quá dài. Nàng rất quen thuộc với bàn tay của hắn, chỉ là bóng tay thôi nàng cũng nhận ra ngay. Nàng chưa từng thật sự nghi ngờ Trưởng Tôn Vô Cực.
Người theo đuổi quyền thế ham muốn quyền lực là điều hiển nhiên. Từ góc độ của Trưởng Tôn Vô Cực, suy nghĩ về việc sẽ làm vì lợi ích quốc gia là một ý nghĩ theo bản năng. Sau khi nàng đăng cơ làm nữ đế Đại Uyển, Trưởng Tôn Vô Cực liền thỉnh thoảng vô tình hay hữu ý nói về đạo làm quân vương, làm chính trị với nàng. Dần dà khiến nàng có thói quen gặp phải việc gì càng sẽ nghĩ về chinh trị trước tiên, dám nghi ngờ và cẩn thận tìm chứng cứ.
Nhưng nàng không cho rằng Trưởng Tôn Vô Cực sẽ chọn lựa như vậy.
Vẫn là câu nói đó, ngay cả với tình địch cũng không xuống tay, lẽ nào lại ra tay với Nhã Lan Châu?
Giữa lợi ích quốc gia và nàng, hắn có lẽ sẽ không đặt nàng ở vị trí thứ nhất nhưng vẫn luôn cố gắng cân bằng, chưa bao giờ muốn xảy ra xung đột.
Tâm ý của huynh, lòng ta biết.
Tâm ý của ta, huynh có biết chăng?
Cũng như đoạn đối thoại bên hồ sen, nàng thẳng thừng phê bình Trưởng Tôn Vô Cực, không phải thật sự tức giận, chi là bởi vì muốn thấy hắn sống một cách chân thật tự do, nàng không hề muốn thế giới của hắn chỉ có Mạnh Phù Dao.
Nếu chỉ có Mạnh Phù Dao, sau này khi nàng rời đi, hắn làm sao có thể trải qua cuộc đời dài đằng đẵng.
Thế giới của một người quá đỗi cô độc, nếu chỉ khư khư ôm mãi một thứ, thì đáng sợ biết bao.
Nàng không muốn hắn rơi vào ác mộng như vậy.
Ác mộng...
Thà rằng, để mình nàng chịu!
Phù Dao Hoàng Hậu
Chương 197
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương tiếp
Loading...