Trưởng Tôn Vô Cực chẳng hề để ý, nhẹ nhàng ngồi xổm trên mặt đất đầy
máu, nhìn chăm chú những vết máu trên mặt đất, đáy mắt như dấy lên ngọn lửa cháy bừng, nhưng lại đột nhiên bình thản cất tiếng:
"Tôn Thành, ngươi đã phạm sai lầm."
Tôn Thành kinh ngạc ngẩng đầu, không hiểu vì sao Thái tử điện hạ lại bất
chợt thốt ra câu nói ấy, vì sao không cho gọi thái y đến chẩn bệnh và
chữa trị cho y?
“Ngươi sai ở chỗ luôn tự cao tự đại, tự cho mình
là đúng. Trước kia ngươi được theo hầu bệ hạ, đích thân bệ hạ thăng chức cho ngươi làm đệ nhất thị vệ ở tại Đức vương phủ, từ đó ngươi liền ỷ
thế làm bậy. Ngươi xuất thân bần hàn, từng trải qua cảnh nghèo khó, sau
khi thăng chức không chịu tu tâm dưỡng tính, lòng dạ hẹp hòi, giết người báo thù. Người từng vượt ba trăm dặm chỉ trong một đêm để giết chết hết cả nhà người đã từng phun nước bọt vào ngươi. Ngươi cũng từng sai người cưỡng dâm chị dâu ngươi, chỉ đơn giản vì khi ngươi nghèo khó nàng ta
xem thường ngươi. Khi ngươi say rượu xô xát với người ta tại một con hẻm nhỏ, ngươi đã giận dữ rút kiếm giết chết người nọ, một người bạn tốt
đến khuyên can cũng bị ngươi giết chết.”
Tôn Thành tưởng rằng
những bí mật kia cả đời này cũng không có một ai biết được, người y bật
run nhè nhẹ. Y ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt sâu khôn lường của Thái tử,
không hiểu vì sao y chỉ là một võ quan đứng hàng tứ phẩm, trong mắt Thái tử chỉ là một nhân vật nhỏ bé tầm thường, thế nhưng Thái tử lại biết
nhiều bí mật của y đến vậy. Mà nếu đã biết hết những bí mật ấy, tại sao
trước đây chưa hề nhắc tới.
“Ngươi đích thực là một người giỏi
võ, nhưng lại không phải là một hiền tài.” Trưởng Tôn Vô Cực như nhìn ra được thắc mắc trong lòng y, lạnh nhạt nhìn xuống, “Kẻ giỏi võ không có
đạo đức thì chỉ cần anh dũng thiện chiến, có thể ngăn địch cũng có thể
giết địch, có thể theo ý nguyện của bệ hạ mà bảo vệ Đức vương điện hạ.
Dù ngươi có suy đốn đạo đức, phẩm chất xấu xa cũng đâu có quan hệ gì đến ta, càng không có quan hệ đến triều đình.”
Chàng đứng khoanh tay, tay áo không gió mà bay, tản mắc ra một mùi hương thoang thoảng kì dị.
“Nhưng mà, Tôn Thành, chuyện hôm nay ngươi làm ta không thể nào khoanh tay đứng nhìn được.”
Trưởng Tôn Vô Cực nhìn vào ánh mắt ngập tràn nghi hoặc của Tôn Thành, bỗng
nhiên như cười như không, chàng khom người, nhẹ nhàng kề sát tai hắn nói mấy câu.
Sắc mặt Tôn Thành lập tức thay đổi, đỏ bừng kinh hãi
tột cùng, giống như đột nhiên nuốt vào một cục than lửa, y há miệng thở
hổn hển từng hồi. Lại giống như gắng gượng để thốt lên thành lời, nhưng
mà bất luận y cố gắng đến đâu, cũng chẳng thể nào nói ra được một chữ
nào hết.
Y trừng mắt nhìn Trưởng Tôn Vô Cực, cả người run bần
bật, vẻ mặt kinh hãi lúc nãy dần dần chuyển sáng tối thui, khó hiểu,
tuyệt vọng, muôn vàn cảm xúc. Cuối cùng y thét to một tiếng, quỳ gối bò
tới nắm chặt vạt áo của Trưởng Tôn Vô Cực.
“Điện hạ! Tha cho ta!”
Bàn tay của Trưởng Tôn Vô Cực trong ống tay áo khép lại, nghĩ đến người này từng ở trong hoàng cung của phụ hoàng, nghĩ đến hắn là đầu sỏ gây ra vô số chuyện trong những năm gần đây, trong đôi mắt chàng không có bất kỳ
cảm xúc gì.
“Ngươi đi theo bệ hạ nhiều năm… từng là thị vệ thân
cận nhất của bệ hạ, nhưng mà cuối cùng ngươi đã làm chuyện gì?” Giọng
nói Trưởng Tôn Vô Cực rất nhẹ nhàng, chỉ mình Tôn Thành nghe được “…Tôn
Thành, ngươi thật sự làm ta thất vọng quá.”
Tôn Thành ngây người
buông thỏng bàn tay đầy máu, không thể tưởng tượng nhìn Trưởng Tôn Vô
Cực, nhìn vị Thái tử đang mỉm cười nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo này, y đột nhiên hiểu rằng Thái tử không những vì chuyện đêm nay, mà còn…
Khi hiểu rõ rồi y cảm thấy như đang ngâm mình trong dòng nước rét buốt, lạnh đến thấu xương…
“Không…” Y đột nhiên nổi điên nhảy bật lên, vừa rống to vừa xông ra ngoài cửa,
“Muốn ta buông tay chịu chết sao, ta không làm được! Không phải lỗi của
ta! Ta cũng chỉ là…”
Đột nhiên, tiếng nói của y vỡ vụn trong yết hầu.
Tuyết vẫn không ngừng rơi bên ngoài cửa, những bông hoa tuyết bé xíu lọt vào
từ khe hở trên ô cửa sổ, lã chã bay phấp phới như muốn đậu vào vạt áo
của người nào đó. Nhưng lại như bị vật cản vô hình chặn lại từ khoảng
cách rất xa, hụt hẫn rồi từ từ rơi xuống.
Ánh nắng chói lòa chiếu lên bóng người đang quỳ gối bên trong, chiếu lên những ngón tay thon
dàu như ngọc, điểm xuyết những bông hoa tuyết bé xíu trắng phau, điểm
chỉ lên giữa trán của kẻ đang quỳ.
Chỉ một hành động nhẹ nhàng
như thế thôi, thế nhưng Tôn Thành dù có võ công vô cùng cao cường, mạnh
mẽ như hổ lại chẳng thể nào nhúc nhích được.
Đầu óc Tôn Thành
xoay tròn hỗn lọa, những hình ảnh trong đầu ngang dọc đan xen chằng
chịt, bức bách kéo căng dây thần kinh y, rối như tơ vò.
Y bất giác chậm rãi cúi thấp hơn nữa, cuối cùng cũng chợt hiểu ra…
“Không nên đắc tội với một số người…”
Suy nghĩ này vẫn còn đang lởn vởn trong đầu, y đã rệu rã ngã xuống nền đất.
Trưởng Tôn Vô Cực chậm rãi thu tay lại, lồng tay vào trong chiếc áo lông cáo.
Chàng khẽ ngửa đầu, nghiêng người nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, cảm xúc trong đôi mắt thật khó lòng miêu tả. Tựa như đang ngắm một đóa hoa quý
hiếm, đột nhiên đóa hoa ấy bị mưa gió vùi dập, dù đã nán lại đưa tay ra
che chở, thế nhưng đóa hoa ấy vẫn bị tổn thương trong tay mình.
Mặc dù Đức vương đứng kế bên muốn ra tay ngăn cản cũng không kịp, liếc xéo
Trưởng Tôn Vô Cực, sắc mặt khó coi đến mức khó có thể diễn tả thành lời.
Nhưng chỉ một lúc sau sắc mặt Đức vương lại thay đổi, tựa hồ như nghĩ tới điều gì đó, nhẫn nhịn thăm dò hỏi: “Ngài vì sao…”
“Chuyện hôm nay ta hy vọng đến đây kết thúc.” Trưởng Tôn Vô Cực xoay người,
thản nhiên cắt ngang lời của Đức vương, nhìn thẳng vào giữa trán Đức
vương, trong ánh mắt xẹt qua một suy nghĩ kỳ lại. Nhưng giọng nói trước
sau vẫn thanh thúy như ngọc, dừng một chút rồi nhấn mạnh: “Vĩnh viễn.”
“Bị người khác xem thường như vậy mà bảo thần dừng tay sao?” Đức vương như
giận như không nói: “Đem tôn nghiêm của Hoàng thất Vô Cực ta đặt ở chỗ
nào? Đem ngôi vị Đức vương ta đặt ở chỗ nào?”
Hắn nhìn Trưởng Tôn Vô Cực, ánh mắt giống như căm hận, xa xôi, rét lạnh.
Hai người im lặng đứng đối diện nhau, không khí kì dị chứa đầy áp lực.
Một lúc sau, Trưởng Tôn Vô Cực lộ ra sự mệt mỏi chán ghét, cuộn tròn ống tay áo, xoay người rời khỏi.
Thị vệ khom người nghênh đón từ xa, hộ vệ Vương phủ quỳ đầy trên mặt đấy, không dám thở mạnh.
Đức vương hơi khom người, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn Thái tử bước lên xa giá
chẳng hề quay đầu lại, khi màn xe buông xuống nhàn nhạt ra lệnh:
“Truyền lệnh của ta.”
“Vâng.”
“Nghe nói do Các chủ Thác Lợi của “Xuân Thâm các” bắt dân nữ Nam Cương, khiến mười tám bộ tộc ở Nam Cương nổi giận, dấy binh làm loạn, không phù hợp
với quy tắc cường giả, đương phạt. Nay phái Đức thân vương đến đó dẹp
loạn, khi bình định xong lập tức phong làm Nhung vương, cai quản Nhung
tộc và ba châu huyện ở Nam cương.”
“…”
“Sao?” Trưởng Tôn
Vô Cực ngoảnh nhìn lại, khiến thị vệ bên cạnh lập tức hoảng sợ đến mức
toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, vội vàng bước lên lành lễ, đáp to:
“Vâng.”
Ánh mắt Đức vương sáng lên, lộ ra sự vui mừng.
Xa
giá chậm chạp rời khỏi, thị vệ nhớ lại ánh mắt dứt khoát mà xa xôi vừa
rồi của Thái tử, cảm thấy mịt mù khó hiều khôn cùng. Một lúc lâu sau,
hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy những bông tuyết lơ lửng trên không,
hình như mây trên trời đang ùn ùn kéo tới, như ba đào sắp dậy lên cuồn
cuộn.
Một lúc lâu sau, hắn thở một tiếng thật dài, phả ra hơi nóng hôi hổi vào trong không khí rét buốt.
Phù Dao Hoàng Hậu
Chương 60
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương tiếp
Loading...