"Tiểu Niệm à, nương con đỡ hơn chưa?"
Cố Niệm xách nửa giỏ rau dại, cúi đầu đi về nhà, đi ngang qua cổng một ngôi nhà thì bị một phụ nữ trung niên từ trong bước ra gọi lại.
"Quách đại nương." Cố Niệm dừng chân, ngoan ngoãn chào: "Nương con đỡ hơn rồi ạ..."
Chỉ là có chút lạ... Nghĩ đến đây, đôi mày nhỏ của cô bé nhíu lại thành hình chữ xuyên, trong lòng lo lắng không thôi.
"Đỡ hơn là tốt rồi." Khuôn mặt đen sạm vì nắng của Quách đại nương lộ ra nụ cười: "Con nhắn với nương con, bảo nàng nghỉ ngơi thêm một ngày, mùa thu hoạch đã qua, việc đồng áng cũng không nhiều, không cần vội xuống ruộng, hợp tác xã chúng ta còn nhiều người làm việc mà."
"Vâng, con biết rồi ạ."
Đợi Cố Niệm đi rồi, từ sau nhà, một người đàn ông trung niên vác cuốc bước ra, hỏi: "Bà nói chuyện với ai thế?"
"Với nha đầu Tiểu Niệm." Quách đại nương tiến lên phủi cỏ dính trên quần áo ông: "Nương con bé hôm kia bị ngất, ta đang định lát nữa đi thăm, vừa thấy Tiểu Niệm đi qua cổng, nên trò chuyện vài câu, bảo nương nó nghỉ ngơi thêm một ngày, đừng vội xuống ruộng."
Người đàn ông đặt cuốc xuống, phủi bùn trên ống quần, hừ một tiếng: "Bà đúng là biết sắp xếp việc, chức xã trưởng này để bà làm luôn đi."
Người đàn ông chính là thôn trưởng thôn Tô Gia Câu kiêm xã trưởng hợp tác xã, Tô Căn Sinh, cũng là chồng của Quách đại nương.
Quách đại nương lườm ông một cái: "Sao? Tôi sắp xếp như vậy không được à? Năm ngoái nếu không thiếu một phiếu, chức xã trưởng này còn không biết ai làm đâu!"
Nhắc đến thiếu một phiếu, Quách đại nương liền có một bụng oán hận, luôn cảm thấy phiếu đó là do chồng mình gian lận.
"Khụ!" Tô Căn Sinh có chút chột dạ ho khan một tiếng: "Được rồi, đừng nhắc chuyện cũ nữa làm gì?". Ông vội vàng đổi chủ đề: "Nếu bà rảnh thì đi thăm mẹ con Tiểu Niệm đi, một người phụ nữ mang theo hai đứa con không dễ dàng gì, cũng không có ai giúp đỡ, Tô Lai Bảo thì vô dụng, không quản nổi thê tử, nói còn không dám nói với đại tỷ mình một câu, chứ đừng nói đến giúp đỡ."
"Tôi biết rồi, lát nữa sẽ qua." Quách đại nương đáp, cầm liềm đi ra vườn rau bên nhà cắt rau cho bữa trưa, miệng vẫn lẩm bẩm với chồng: "Nếu Tiểu Niệm nương lấy chồng lần nữa, cũng không đến nỗi mệt đến ốm ra như thế. Đúng là trong nhà không có đàn ông thì không được."
Tô Căn Sinh kéo một chiếc ghế ngồi trong sân, tiện tay cầm chiếc giỏ đang đan dở bên cạnh: "Bà đừng nói những lời này trước mặt người ta nữa, cẩn thận lại bị người ta mắng cho."
"Mắng thì mắng, nên nói vẫn phải nói, dù sao cũng là người trong họ, không ai nghĩ cho mẹ con họ, ông là cán bộ, lại là người họ hàng thì nên nghĩ cho họ chứ!"
Quách đại nương đứng thẳng, vẩy bùn trên rễ rau: "Mấy năm trước nàng ấy không tái giá, là sợ người ta không tốt với hai đứa con, cũng không ai muốn nuôi hai đứa nhỏ, giờ con cái lớn rồi, có thể làm việc, lại ngoan ngoãn siêng năng, biết đâu dễ tìm hơn. Vài năm nữa Tiểu Niệm phải lấy chồng, Tiểu Tưởng thành gia lập thất, tìm một người có thể giúp đỡ..."
Lải nhải một hồi, Tô Căn Sinh nghe đến đau cả tai, chủ đề vừa chuyển, Quách đại nương lại bắt đầu đề cập ai thích hợp với người mẹ hai con này.
"Được rồi được rồi, người trong cuộc còn chưa lên tiếng, bà đã sắp định ngày cưới cho người ta rồi."
Bà thím này nói nhiều quá, may mà không để bà làm xã trưởng, nếu bà làm, xã viên chắc bị bà làm phiền chết.
"Tôi chỉ nói với ông thôi mà, nói thật, mấy người tôi đề cập ông thấy thế nào?"
"Đều không ra gì."
"Chậc! Ông này... Trưa nay ăn cháo rau được không? Tôi làm thêm món gỏi..."
Quách đại nương trò chuyện rôm rả với chồng, lúc này mẹ của Tiểu Niệm mà bà nhắc tới lại đang ngồi trước cửa nhà, nhìn cây sơn tra trong sân mà ngẩn người.
Ánh mắt đờ đẫn, hai mắt vô thần, chính là hình ảnh của Tô Chiêu Chiêu lúc này.
Cô chỉ thức đêm đọc một cuốn tiểu thuyết quân hôn, ai ngờ vừa mở mắt đã từ căn hộ nhỏ xinh đẹp của mình đến căn nhà tranh nghèo nàn, nhìn quanh chỉ có 4 bức tường, đến chuột nhìn đến cũng phải khóc này.
Trong nhà tranh còn có hai đứa trẻ, không may là hai đứa đó còn là con của cô.
Một cô gái độc thân hai mươi lăm tuổi như cô bỗng chốc trở thành mẹ của hai đứa con, mà người mẹ này còn lớn hơn cô hai tuổi!
Khi soi gương, Tô Chiêu Chiêu suýt nữa làm vỡ gương!
Không tin nổi người phụ nữ đen gầy trong gương là mình, chỉ nhìn bề ngoài, đây đâu chỉ lớn hơn hai tuổi, nói là lớn hơn mười mấy tuổi cũng có người tin.
Điều an ủi duy nhất là ngũ quan cũng coi như là thanh tú, chăm sóc một chút cũng có thể đẹp lên, nhưng với cái nhà nghèo đến mức chuột cũng lười đào hang này thì lấy gì mà chăm?
Thảm hơn là nguyên chủ không chỉ là mẹ của hai đứa trẻ, mà còn là một góa phụ nhiều năm.
Vừa tỉnh lại, Tô Chiêu Chiêu bị nhồi nhét một đống ký ức của nguyên chủ, sau khi tiếp nhận, cô chỉ dùng một câu để khái quát số phận của nguyên chủ.
Người phụ nữ số khổ.
Nguyên chủ tên là Tô Chiêu Đệ, từ cái tên có thể thấy, cô sinh ra trong một gia đình cực kỳ trọng nam khinh nữ, dưới cô còn có em gái Tô Lai Đệ và em trai Tô Lai Bảo.
Mười mấy năm trước, cha mẹ họ Tô trên đường chạy nạn đã lần lượt bán hai chị em.
Tô Lai Đệ từ khi bị bán đi thì không còn tin tức, còn Tô Chiêu Đệ thì trở thành con dâu nuôi từ bé.
May mắn là gia đình mua cô cũng không tệ, để cô sống yên ổn vài năm.
Năm mười bảy tuổi, cô được bố mẹ chồng sắp xếp kết hôn với người đàn ông chưa gặp mấy lần, ngày thứ hai sau khi cưới, người đàn ông bỏ đi.
Không cần nghĩ cũng biết, người đàn ông không muốn kết hôn.
(Tô Chiêu Chiêu thét thầm trong lòng: Không muốn lấy vợ còn động phòng? Đồ cặn bã!)
Hai tháng sau, Tô Chiêu Đệ phát hiện có thai, cả nhà còn chưa hết vui mừng thì nhận được tin người đàn ông đã chết.
Sét đánh giữa trời quang!
Về việc c.h.ế.t như thế nào, nguyên chủ cũng chỉ biết đại khái, có người báo tin nói ở tỉnh thành thấy anh ta bị b.o.m của Nhật Bản đánh trúng, bố mẹ chồng đi một chuyến lên tỉnh thành, cũng không mang được thê thỉ về, chỉ biết trước đó có xảy ra không kích, c.h.ế.t không ít người.
Đứa con trong bụng Tô Chiêu Đệ trở thành niềm an ủi duy nhất của cả nhà.
Nếu cứ như vậy cũng được, ít nhất cả nhà còn có thể sống yên ổn, nhưng đáng tiếc, một trận loạn phỉ đã hủy hoại tất cả.
Ngôi làng nhỏ trong một đêm bị thiêu rụi hoàn toàn!
Tô Chiêu Đệ được bố mẹ chồng giấu trong hầm, mới giữ được mạng nhỏ.
Nếu không, cô đã cùng với hầu hết phụ nữ trẻ trong làng bị bắt đi, sống c.h.ế.t không rõ.
Hai vị trưởng bối thì trong trận loạn phỉ này mất mạng, bị lửa thiêu đến không nhận ra.
Làng bị thiêu hủy, nhà cũng không còn, Tô Chiêu Đệ mang thai không nơi nương tựa, lại vì bố mẹ chồng năm đó cũng vì tránh chiến loạn mới định cư ở làng nhỏ này, xung quanh không có họ hàng thân thích nào giúp đỡ, sợ thổ phỉ quay lại, những người sống sót trong làng đều bỏ trốn, Tô Chiêu Đệ hoang mang chỉ có thể vội vàng rời khỏi làng, bước lên con đường về quê nhà.
Vì đi vội vàng, ngay cả thê thỉ bố mẹ chồng cũng không kịp xử lý cho tử tế, điều này luôn là nỗi đau trong lòng Tô Chiêu Đệ.
Đường về quê không gần, dù không xa ngàn dặm, cũng phải vài trăm dặm, một phụ nữ mang thai như cô phải dựa vào đôi chân và lòng tốt của người qua đường mới về đến quê trước khi sinh.
Đứa con gái mấy năm không liên lạc đột nhiên vác bụng bầu trở về, cha mẹ Tô không hề vui mừng. Nhưng họ sĩ diện, sợ người ta đàm tiếu, đành nhận cô con gái về nương tựa.
Đợi đến khi đứa con ra đời, trong nhà đột nhiên nhiều thêm hai miệng ăn. Sợ con trai cưới không được vợ, Tô Chiêu Đệ mới ra tháng chưa được bao lâu, cha mẹ Tô đã đuổi 3 mẹ con cô về căn nhà cũ đã bỏ hoang từ lâu.
Con gái gả ra như bát nước hắt đi, họ cảm thấy mình đã làm tròn bổn phận.
Một người phụ nữ mang theo hai đứa trẻ đỏ hỏn, cuộc sống khó khăn có thể tưởng tượng được.
Những năm khó khăn nhất, suýt nữa ô đã phải ôm con đi ăn xin.
May mắn là sau đó cả nước giải phóng, Tô Chiêu Đệ với tư cách là con gái đã xuất giá cũng được cấp hộ khẩu và chia ruộng, dù cuộc sống vẫn khó khăn, nhưng không đến mức không biết khi nào thì c.h.ế.t đói.
Mấy năm gần đây, cha mẹ Tô cũng lần lượt qua đời vì bệnh tật.
Năm ngoái, thôn thành lập hợp tác xã, giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau làm kinh tế. Vì trong nhà chỉ có cô là lao động, Tô Chiêu Đệ sợ người ta nói cô được lợi, liền làm việc như trâu như bò, liều mạng làm, thế là, sau một mùa thu hoạch, người kiệt sức, bị Tô Chiêu Chiêu xuyên vào.
Tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, Tô Chiêu Chiêu theo bản năng liên hệ đến cuốn tiểu thuyết mà cô thức đêm đọc trước khi ngủ.
Thật trùng hợp, người đàn ông tên là Cố Hành, tên gọi là Cố Thạch Đầu, nam chính trong truyện cũng họ Cố, có phải Cố Thạch Đầu không thì không biết, vì trong truyện không nói, nhưng anh ta tên là Cố Hành.
Vị nam chính tên Cố Hành này cha mẹ mất sớm, nguyên nhân cũng vì loạn phỉ, cùng mất còn có người vợ mới cưới của anh ta.
Trong truyện, phần miêu tả về cha mẹ và vợ trước của Cố Hành chỉ lướt qua, tên cũng không có, chỉ được gọi sơ sài là cha Cố, mẹ Cố và vợ trước.
Về việc tại sao Cố Hành ngày thứ hai sau khi cưới đã rời nhà, nói rằng anh ta từ lâu đã bí mật tham gia cách mạng, vì nhiệm vụ nên vội vàng rời nhà, ai ngờ một đi không liên lạc được với gia đình, đợi khi anh ta trở về, chỉ thấy ngôi nhà bị thiêu hủy và ngôi làng được xây dựng lại, từ miệng những người sống sót, anh ta biết gia đình đã mất hết, ngay cả mộ phần cũng không có.
Tại vị trí nhà cũ, anh ta lấy ba nắm đất bỏ vào hũ, rồi rời nhà trở về đơn vị, không bao giờ quay lại nữa.
Sau đó trong truyện cũng không nhắc nhiều về họ, chỉ viết về cuộc sống hàng ngày của nam chính và nữ chính.
Khi đọc truyện này, Tô Chiêu Chiêu đã cảm thán, cảm thấy vợ trước của nam chính thật đáng thương, mới cưới xong thì chồng đã bỏ đi, những nam chính khác đều chuẩn bị cho vợ rồi mới đi, nhưng người vợ trước này hoàn toàn chỉ là vật hi sinh.
Vai trò của cô chính là để nữ chính thỉnh thoảng ghen tuông một chút, giận dỗi với nam chính.
Chẳng lẽ vì lý do này mà cô vô duyên vô cớ xuyên vào?
Không biết vì sao, có lẽ là giác quan thứ sáu của phụ nữ, dựa vào chút thông tin này cô cảm thấy mình đã xuyên sách rồi.
Ông trời thật bất công!
Người ta xuyên không, không là công chúa cũng là vương phi, sao cô lại thành nhân vật tép riu thế này?
Phụ thì phụ, còn là kiểu phụ đến mức "không tồn tại" trong mắt và lòng nam chính luôn.
Bao nhiêu người muốn xuyên không không cho họ xuyên, lại để cô, người chưa bao giờ nghĩ đến xuyên không mà xuyên.
Ông trời nghĩ gì vậy?
Dù cha mẹ ly hôn, cô bị họ đá như quả bóng vào trường nội trú, sau khi tốt nghiệp bị họ mỗi người cho mười vạn, bảo cô sau này ít liên lạc, tài sản không liên quan đến cô, cô cũng không oán trách gì.
Cô quay đầu cầm hai mươi vạn và tiền tiết kiệm từ việc làm thêm mua một căn hộ nhỏ xíu.
Dù sao cũng có nhà rồi, cô vẫn rất thích, có nhà có công việc, một mình tự do không ai quản, thoải mái biết bao.
Cho tới bây giờ, cô chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi thế kỷ 21!
Nói thật, linh hồn cô nhập vào cơ thể người khác, vậy cô có phải đã c.h.ế.t rồi không?
Hay là giống như trong truyện, c.h.ế.t ở đây sẽ quay về cơ thể ban đầu?
Tô Chiêu Chiêu muốn c.h.ế.t thử một lần.
Tốt nhất là có thể quay về.
Lỡ như c.h.ế.t không quay về được thì sao?
Cô cầm d.a.o lên, yên lặng 2.5 giây, Tô Chiêu Chiêu từ bỏ.
Đặt d.a.o xuống, không kìm được nước mắt tuôn rơi, cô vừa thi đậu vào biên chế mà!
Khó khăn lắm từ nhân viên công sở bị bóc lột trở thành công chức, còn chưa kịp đến trước mặt lão sếp Chu Bá Bì khoe khoang...
Mãn Hán toàn tịch còn chưa kịp ăn đã nguội mất rồi.
Thảm! Quá thảm rồi!
Ôm cái bụng đói kêu "ùng ục", Tô Chiêu Chiêu lại muốn khóc.
Nhà của cô, công việc của cô...
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 1
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương tiếp
Loading...