Cố Hành kéo cô lên xe: "Đừng nhìn nữa, được nghỉ chúng sẽ về thôi, em cứ như thế này, sau này bọn trẻ lên đại học thì làm sao?"
Tô Chiêu Chiêu bướng bỉnh: "Khi chúng lên đại học, em đã quen rồi."
Nói xong cô quay đầu liếc nhìn anh: "Em thấy anh vui vẻ lắm nhỉ?"
Cố Hành nhìn cô một cái: "Nhà giờ chỉ còn hai chúng ta thôi."
Đã là vợ chồng bao nhiêu năm, chỉ cần một ánh mắt cô đã đoán ra anh đang nghĩ gì.
"Đồ lưu manh."
Cố Hành liếc cô một cái, người vợ nào lại gọi chồng mình như thế?
Tô Chiêu Chiêu nói: "Đoàn trưởng Cố, em khuyên anh nên tiết chế, dù sao tuổi tác cũng không còn nhỏ, con cái đều đã học cấp ba rồi."
Cố Hành nghiến răng: "Anh còn trẻ hay không, về nhà em sẽ biết."
Nói rồi anh nhấn ga, xe lao nhanh về phía trước.
Tô Chiêu Chiêu: "..."
Có vẻ như cô đã chọc nhầm người rồi.
Làm sao bây giờ?
...
Khi xe dừng lại, Tô Chiêu Chiêu nhanh chóng chạy về nhà, vừa chạy vừa nói: "Anh mau đi trả xe đi, nhỡ đâu đơn vị cần dùng thì sao."
Cố Hành không để ý đến cô, giao xe cho người lính trực ở cổng.
Khi anh về đến nhà, Tô Chiêu Chiêu đã đeo balo chuẩn bị ra ngoài.
Anh đưa tay chặn lại: "Đi đâu đấy?"
Tô Chiêu Chiêu chớp chớp mắt: "Đi làm chứ còn gì nữa."
"Chưa đến giờ mà, không cần vội." Anh chặn đường rồi vòng tay ôm lấy eo cô kéo vào nhà.
Tô Chiêu Chiêu vùng vẫy: "Em còn nhiều việc chưa xong, em phải đến sớm để làm."
"Yên tâm, anh già rồi, sẽ nhanh thôi, không tốn nhiều thời gian đâu." Giọng Cố Hành lạnh lùng.
Tô Chiêu Chiêu: "..."
Hỏng rồi, đến mức tự nhận mình "rất nhanh" rồi.
Đoàn trưởng Cố đang ghi thù, lúc này phải xuống nước mới đúng, cô vội chớp chớp mắt: "Anh nói gì vậy, em còn lạ gì bản lĩnh của anh."
Đoàn trưởng Cố cúi nhìn cô, hỏi lại: "Ồ, vậy anh có bản lĩnh gì?"
Đoàn trưởng Cố, anh không biết xấu hổ à!
Mấy lời này, có ai lại khen trực tiếp thế chứ?
Tô Chiêu Chiêu: "… Anh giỏi lắm, anh lại còn đẹp trai, thân hình thì chuẩn, em thích nhất là sờ… bụng anh…"
...
Tô Chiêu Chiêu gần như phải vịn vào hông mới đi vào được cơ quan.
Vừa bước vào thì gặp Trưởng phòng Tạ: "Ồ, Tiểu Tô làm sao thế này?"
Tô Chiêu Chiêu đứng thẳng người: "Lúc bê đồ không cẩn thận bị trẹo lưng."
"Vậy thì phải cẩn thận đấy, người có tuổi rồi thì phải chú ý, như tôi đây, mới leo cầu thang có tí mà cũng trẹo lưng, không thoải mái mấy ngày liền." Trưởng phòng Tạ vừa tốt bụng nhắc nhở, vừa chia sẻ trải nghiệm bị trẹo lưng của mình.
Tô Chiêu Chiêu đầy vạch đen trên đầu.
Ai có tuổi chứ?
Ai?
Ai!!!
Cô năm nay mới có ba mươi… ba mươi hai thôi!
Trong lòng cô vẫn còn trẻ trung lắm!
Thật tức c.h.ế.t mà!
Hừ!
Tô Chiêu Chiêu mặt không cảm xúc bước qua Trưởng phòng Tạ, rồi tiến vào văn phòng phòng tài vụ.
Trưởng phòng Tạ đứng đó mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ai chọc giận cô ấy vậy?
Trong văn phòng tài vụ, Hồ Giai đang trò chuyện với Tiểu Trương, thấy Tô Chiêu Chiêu mặt đen thui bước vào, liền vội vàng trở về chỗ ngồi.
Ngồi xuống rồi mà vẫn không nhịn được, thỉnh thoảng liếc trộm Tô Chiêu Chiêu.
… Mặt đen thế này, chắc là bị chồng bắt nạt rồi!
Hồ Giai thầm vui trong lòng, càng nghĩ càng thấy hả hê.
Trong đầu cô ta tự diễn ra một vở kịch gia đình đầy sóng gió, không nhịn được mà cười "phì" ra một tiếng.
Tô Chiêu Chiêu ngẩng đầu nhìn qua: "..."
Tiểu Trương: "… Đang nghĩ gì mà vui vậy?"
Hồ Giai cố nhịn cười, xua tay, hắng giọng: "Tôi đang nghĩ về con gái tôi thôi."
...
Lợi thế khi nhà chỉ còn hai người là, vợ chồng không còn sợ làm ồn đến mức đánh thức con cái nữa.
Nhược điểm là… mệt quá.
Sau vài ngày quậy tưng bừng, Tô Chiêu Chiêu không cho Cố Hành đến gần nữa: "Tiết chế đi, tiết chế đi Đoàn trưởng Cố."
Cố Hành giữ tay cô lại: "Mai rồi tính."
Tô Chiêu Chiêu đá anh một cái: "Mai các con anh về nghỉ rồi!"
Cố Hành chẳng cảm thấy gì: "Thời gian trôi nhanh vậy sao?"
Tô Chiêu Chiêu trừng mắt nhìn anh: "Anh nói xem?"
Cố Hành không nói, mà trực tiếp hành động.
Tô Chiêu Chiêu bị anh trấn áp không thương tiếc.
...
Tối thứ bảy, Cố Tưởng, Cố Niệm và Chu Tiểu Quân bắt chuyến xe cuối cùng về nhà.
Khi xuống xe ở đầu đường, cả ba chạy thật nhanh về nhà.
Chu Tiểu Quân vừa chạy vừa nói: "Tớ thèm bắp cải hầm miến của mẹ tớ quá, nếu có thêm thịt thì tuyệt hơn."
Ở trường, cả tuần mới có một bữa ăn thịt, mà vào bát thì chỉ có một miếng thịt nhỏ xíu!
Rau nhiều hơn thịt, không! Phải nói là rau cũng ít mà thịt còn ít hơn!
Cố Niệm: "Tớ thèm bún chua cay, mì chua cay mẹ tớ nấu."
Cả ba nhanh chóng chạy tới cổng nhà, rồi mỗi người tự đẩy cửa bước vào.
Tô Chiêu Chiêu đang xào rau trong bếp, mùi thơm của thịt bay khắp sân nhỏ, hai anh em vừa bước vào đã hít một hơi thật sâu.
"Thơm quá!" Cố Niệm ném cặp sách vào tay Cố Tưởng: "Anh, anh giúp em cất đi nhé. Mẹ ơi, bọn con về rồi!" Vừa nói cô vừa nhảy chân sáo vào bếp.
Tô Chiêu Chiêu cười nói: "Về rồi à, cất đồ xong rửa tay rồi ra ăn cơm."
Cố Niệm được mẹ đút cho một miếng thịt, vừa nhai vừa hỏi: "Bố con đâu ạ?"
Tô Chiêu Chiêu hơi đỏ mặt, khẽ ho một tiếng rồi nói: "Bố có việc ra ngoài rồi, chắc cũng sắp về."
"Ồ." Cố Niệm không nghĩ nhiều, quay vào nhà cất đồ.
Khi cô đi rồi, Cố Tưởng bước vào, Tô Chiêu Chiêu cũng đút cho cậu một miếng thịt.
Chẳng mấy chốc, Cố Hành về đến nhà.
Sau khi nói vài câu với hai con, anh vào phòng ngủ, mở tủ quần áo, lấy từ túi quần ra một thứ, cất vào chiếc hộp gỗ trong tủ.
"Ăn cơm thôi." Tô Chiêu Chiêu gọi.
Hai anh em chạy vào bếp bưng cơm và thức ăn ra.
"Ăn nhiều vào nhé." Trên bàn ăn, Tô Chiêu Chiêu gắp thêm thịt cho bọn trẻ: "Đồ ăn trong căng tin trường thế nào?"
"Cũng không tốt lắm." Cố Niệm ăn rất ngon lành, gắp một miếng thịt nhỏ từ đĩa, ra hiệu: "Một phần đồ ăn chỉ có đúng một miếng thịt như này, mà giá đắt hơn rau đến năm xu, nhiều bạn trong lớp còn không dám mua để ăn."
"Lớp con còn có mấy bạn chẳng ăn ở căng tin, toàn mang đồ khô từ nhà đi."
Tô Chiêu Chiêu nói: "Trường của các con có căng tin là tốt rồi, ở các trường trung học vùng nông thôn, học sinh nội trú toàn phải mang đồ khô từ nhà. Mỗi gia đình có điều kiện khác nhau, các con đừng vì việc bạn mang đồ khô mà nhìn họ bằng ánh mắt khác thường."
Cố Niệm lắc đầu: "Chúng con không có đâu ạ."
Cố Tưởng cũng lắc đầu.
Về điều này, Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành rất yên tâm. Dù gì cả hai đều đã trải qua những giai đoạn khó khăn trong cuộc sống, chúng hiểu rõ sự vất vả và khó khăn của người khác.
Những trải nghiệm đó giúp họ dễ dàng đồng cảm với người khác hơn.
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 246
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương tiếp
Loading...