Trên xe có khá đông người, nào là các bác nông dân tay cầm đòn gánh, cặp vợ chồng trẻ bồng bế con, cũng có cả những người trí thức đeo kính, tay cầm sách vở.
“Đi đâu?” Người bán vé hỏi.
“Vào thành phố.”
“Bảy xu.”
Thật là rẻ, nhớ lại lần trước cô từ quê ra bến xe lửa ở huyện, vì trong thị trấn không có xe buýt, cô phải đi xe lừa của dân làng, tiền vé còn đắt gấp mấy lần.
Tô Chiêu Chiêu trả tiền vé, thấy còn một chỗ trống ở phía cuối, cô len qua giữa những người ngồi rồi bước đến chỗ ngồi xuống.
Sau khi cô lên xe, một phút sau có thêm một người nữa bước lên. Nhìn trang phục của người đó, chắc cũng là thân nhân của quân nhân.
Xe chờ một lúc rồi khởi hành.
Trên đường đi, xe dừng lại một vài đoạn để đón và trả khách, còn qua một thị trấn nữa. Đến khi vào tới thành phố thì đã là mười một giờ.
Tô Chiêu Chiêu bị lắc lư trên xe đến suýt ngủ gật. Khi xe dừng lại ở một bến xe nhỏ, mọi người đều xuống xe. Nếu muốn đi đến các nơi khác trong thành phố, phải chuyển sang xe buýt nội thành.
Thật ra mà nói, đây là lần đầu tiên cô đặt chân đến Hải Thành. Lần trước cô chỉ đứng ở bến xe rồi được đồng chí Tiểu Phương đón đi, không tính là đã từng đến.
Sau khi hỏi giờ xe buýt khởi hành về buổi chiều, Tô Chiêu Chiêu rời khỏi bến xe, đứng bên đường chặn một nữ đồng chí trẻ mặc váy hỏi đường, “Đồng chí ơi, cho hỏi, đi đến cửa hàng bách hóa thì đi thế nào ạ?”
“Phía trước có một bến xe, cô đến đó bắt xe buýt tuyến ba.”
Cô gái trẻ uốn tóc, đi giày da, nói xong đeo túi nhỏ và bước đi lách cách.
Tô Chiêu Chiêu ngắm nhìn bóng lưng cô ấy một lúc.
Cuộc sống ở thành phố thật khác biệt với nông thôn.
Khu dành cho thân nhân đã được xem là khá tốt, nhưng cô chưa từng thấy ai ăn mặc như vậy, càng không phải nói đến thị trấn nhỏ ở quê nhà.
Hai phút sau, Tô Chiêu Chiêu lên xe buýt tuyến ba, vé giá ba xu.
Trên xe không có tên các bến xe ghi sẵn, nhưng mỗi khi đến trạm, nhân viên bán vé sẽ hô vài tiếng hỏi xem có ai muốn xuống xe không, nên không cần lo sợ sẽ đi quá bến.
Khoảng hai mươi phút sau, xe dừng lại trước cửa hàng bách hóa.
Tô Chiêu Chiêu xuống xe.
Cô không vội vào cửa hàng, điều quan trọng nhất bây giờ là lấp đầy dạ dày.
Ánh mắt cô quét quanh một lượt, thấy đối diện cửa hàng có một quán ăn quốc doanh đang mở cửa.
Tô Chiêu Chiêu bước vào quán.
Ở đây không có chuyện nhân viên chào đón như "hoan nghênh quý khách", sau khi bước vào cũng không có ai chào hỏi, phải tự mình đến quầy để gọi món.
Trong quán chỉ có vài bàn khách ngồi thưa thớt, hầu hết đều ngồi theo nhóm, có rất ít người gọi món xào, chủ yếu là gọi mì hoặc bánh bao.
Trên tấm bảng đen phía sau quầy ghi món ăn được phục vụ trong ngày.
“Ăn gì?” Người phụ nữ trẻ tầm hai mươi tuổi, đứng sau quầy thu ngân, không thèm ngẩng đầu lên, hỏi cô muốn ăn gì.
“Cho tôi một phần thịt kho tàu, một phần bắp cải xào tóp mỡ, và một bát cơm.”
Lúc này cô nhân viên mới ngẩng đầu lên, “Chị đi một mình?”
“Đúng vậy.”
Nghe Tô Chiêu Chiêu trả lời, nhân viên thu ngân bĩu môi, rồi viết món cô gọi lên giấy, sau đó xé một tờ đưa ra quầy mà không nói thêm lời nào.
Tô Chiêu Chiêu: "..." Là ý gì đây?
Thấy cô vẫn chưa động đậy, nhân viên cau mày, “Trả tiền và đưa tem lương thực đi chứ! Chị không biết là ăn ở đây phải trả tiền và tem à?”
Tô Chiêu Chiêu chưa kịp ăn đã cảm thấy bực mình, thái độ kiểu gì thế này?
Cô đến đây ăn cơm chứ đâu phải đến vay tiền.
Biết rằng trong truyện thời kỳ này các nhân viên quán quốc doanh có thái độ tệ, nhưng không ngờ lại tệ đến mức này! Nói chuyện như mắng con cháu trong nhà vậy.
“Cần bao nhiêu tem?” Tô Chiêu Chiêu nhịn, cúi đầu lấy tiền.
“Tem ba lạng, sáu xu. Cầm phiếu này ra quầy lấy đồ ăn.” Nói xong cô ta còn lẩm bẩm, “Trên bảng đen viết hết rồi, không biết tự tính toán à? Không biết tính toán thì đến quán ăn làm gì, đúng là nông dân từ quê ra.”
Trên bảng chỉ ghi giá tiền, không ghi số lượng tem, hỏi một câu cũng không được à? Thái độ thật tệ!
Tô Chiêu Chiêu không nhịn nữa, đập mạnh tay lên quầy!
“Đồng chí làm gì thế hả! Thái độ của chị là gì đây? Ở ngoài cổng ghi là phục vụ nhân dân, chị định phục vụ nhân dân kiểu này sao? Chuyện gì cũng bảo tôi tự nhìn, vậy chị ngồi đây làm gì?”
“Chị nói cái gì mà nông dân? Chị coi thường nông dân à? Nông dân không xứng đáng ăn cơm, chỉ biết ngửa mặt hít gió Tây Bắc thôi sao? Chị đừng quên rằng mỗi hạt lương thực chị ăn vào đều do chính những người nông dân mà chị đang khinh bỉ trồng ra đấy! Nông dân không làm gì chị cả!”
“Chị ngồi đây làm việc, vậy có xứng đáng với công việc của mình không? Có xứng đáng với danh hiệu quán ăn quốc doanh không?”
Tô Chiêu Chiêu cau mày, tiếp tục mắng thẳng: “Nếu chị xem thường chúng tôi, xem thường công việc này, chị có thể nghỉ! Hải Thành thiếu gì những đồng chí tốt làm được công việc này! Tôi tin rằng họ sẽ làm tốt hơn chị rất nhiều!”
“Nếu chị không phù hợp với công việc này, tôi sẽ báo cáo với lãnh đạo của chị! Chắc chắn sẽ phải góp ý về điều này, vì chị hoàn toàn không xứng đáng với công việc này!”
Nhân viên quán bị cô mắng một tràng không kịp phản ứng. Làm việc ở đây hơn một năm nay, đây là lần đầu tiên cô ta gặp phải kiểu người như thế.
Trước giờ, bất kể thái độ của cô ta như thế nào, chưa ai dám chỉ tay vào mặt cô ta mà mắng. Dù có người không hài lòng, họ cũng phải nhịn, có giỏi thì đừng vào quán quốc doanh ăn cơm nữa.
Không ngờ hôm nay lại gặp phải một người phụ nữ dữ dằn như vậy, còn đòi tìm lãnh đạo để tố cáo cô ta.
“Chị, chị, ai nói tôi không coi trọng công việc này? Chị đừng có nói bừa! Chị đâu phải cán bộ lãnh đạo, làm sao có quyền đuổi tôi chứ?” Nhân viên nói mà khí thế tụt hẳn so với hồi nãy.
Trong quán, hầu hết khách hàng đều ngồi ăn và xem kịch hay, chỉ có vài người là hùa theo.
“Đúng là đáng mắng rồi, chẳng qua chỉ là một nhân viên phục vụ thôi mà, vênh váo cái gì?”
“Đúng vậy, nếu không phải đầu bếp ở đây giỏi, tôi chẳng thèm tới nữa!”
“Mấy người có biết không, trước đây quán này làm ăn rất tốt, mỗi khi lĩnh lương là mấy người trong đơn vị tôi kéo nhau đến đây ăn uống. Từ khi thay nhân viên mới, nhiều người không muốn đến nữa, nên việc làm ăn ngày càng sa sút.”
“Thảo nào…”
Tô Chiêu Chiêu nghe hết những lời này, khẽ cười lạnh, “Mắt quần chúng sáng như sao, mọi người đều thấy chị không phù hợp. Tôi không tin lãnh đạo của chị dám trái ý nguyện của quần chúng mà để chị tiếp tục làm việc ở đây.”
“Đúng vậy! Chờ lãnh đạo đến đây, tôi cũng phải nói chuyện rõ ràng.”
“Tôi cũng phải nói, thái độ tệ quá.”
Các khách hàng bắt đầu lên tiếng, nỗi bực bội của họ không hề nhỏ.
Nhân viên quán sợ hãi, nhưng cô ta không xin lỗi, vẫn lì lợm ngồi ở quầy, cuối cùng còn nằm úp mặt xuống quầy.
Tô Chiêu Chiêu: “...”
Người đầu bếp nghe tiếng ồn liền chạy ra, “Xin lỗi, xin lỗi mọi người, đừng giận, đừng chấp cô ấy. Tính cô ấy hơi nóng nảy, không có ác ý đâu.”
Sau đó ông ta quay sang nói với Tô Chiêu Chiêu, “Cô đã gọi món chưa? Tôi sẽ đi làm ngay, cô ngồi chờ một lát, sẽ xong ngay thôi.”
Đầu bếp tỏ ra rất thân thiện, nở nụ cười tươi, cầm lấy hóa đơn trên quầy, rồi bảo Tô Chiêu Chiêu ngồi chờ, khi làm xong sẽ mang ra cho cô.
Tô Chiêu Chiêu đặt tiền và tem lên quầy, cũng không muốn tiếp tục đôi co, những lời đòi gặp lãnh đạo chỉ là để dọa cô ta thôi. Nếu không phải vì nhân viên này quá đáng, cô cũng chẳng buồn tốn hơi mà tranh cãi.
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 42
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương tiếp
Loading...