Năm nào Chủ nhiệm Lưu và Phó chủ nhiệm Hồ cũng phải tranh luận về chuyện ‘nhân viên thời vụ’ này.
“Hình như năm nay Chủ nhiệm Lưu thắng rồi,” Hà Phương nói.
Chủ nhiệm Lưu cười tươi tiến lại phía họ, “Tiểu Tô, Tiểu Hà đang đi đâu đấy?”
Tô Chiêu Chiêu đáp: “Chúng tôi đi đến tiệm bông.”
Đúng vậy, tên tiệm rất đơn giản, chỉ gọi là tiệm bông, dù nó không bán bông.
“Đi đi, tôi vừa qua đó xem, nhà ai cần làm chăn thì đến bây giờ là hợp lý.”
Nhân viên tạm thời ở tiệm bông là một cặp vợ chồng, cả hai đều còn trẻ, hơn ba mươi tuổi. Nghe nói nghề ‘đập bông’ là nghề gia truyền của họ.
Tô Chiêu Chiêu đã gặp họ ở văn phòng hợp tác xã ngày hôm trước, nên cũng không xa lạ gì.
Trước đó, cô đã mua bông nhưng chưa đem về, lần này đến tiệm bông là để gửi bông đến tiệm.
Bông tuy không nặng nhưng khá cồng kềnh, Hà Phương giúp cô mang bông đến tiệm bông.
Vợ chồng chủ tiệm rất nhiệt tình, sau khi nghe Tô Chiêu Chiêu trình bày nhu cầu, họ nói:
“Đồng chí Tô cứ yên tâm, đảm bảo chúng tôi đập cho chị chăn thật êm ái và ấm áp! Chúng tôi sẽ làm chăn của chị đầu tiên.”
Họ còn hỏi Tô Chiêu Chiêu có muốn trang trí chăn bằng chỉ màu không.
“Chúng tôi thường dùng chỉ bông trắng, nhưng để tạo không khí vui vẻ, may mắn, chúng tôi có thể trang trí chỉ đỏ hoặc chỉ xanh trên lớp mặt. Chăn cưới thường dùng chỉ màu để may thành chữ Song Hỷ.”
Ban đầu Tô Chiêu Chiêu định nói không cần, nhưng nghĩ lại cô đổi ý: “Phiền anh chị trang trí chữ Song Hỷ trên chăn đôi cho tôi nhé.”
“Không phiền đâu, không phiền chút nào. Khi nào làm xong chúng tôi sẽ gửi đến nhà cho chị.”
Nhưng thực ra tiệm bông không có dịch vụ giao hàng.
“Khi nào xong, anh chị báo với hợp tác xã một tiếng, chúng tôi sẽ tự đến lấy.”
“Cũng được.”
Trong lúc họ nói chuyện, một người khách khác mang theo một chiếc chăn cũ bước vào tiệm. Chiếc chăn trông có vẻ đã dùng nhiều năm, màu sắc tối đi và cứng đơ.
Tiệm bông không chỉ đập bông mới mà còn đập lại bông cũ. Chăn bông dùng lâu sẽ bị ép chặt, không còn ấm như trước. Sau khi đập lại, tuy không bằng bông mới nhưng cũng mềm và ấm hơn nhiều so với chăn cứng.
Những gia đình bình thường thường phải dùng một chiếc chăn bông cả chục năm, việc làm lại chăn mới rất hiếm.
Bông có giá trị cao, chăn bông là tài sản quan trọng của người dân.
Sau một thời gian sử dụng, thường thì họ sẽ chọn cách đập lại bông của chăn cũ, để bông mềm ra, rồi dùng tiếp.
Vì vậy, nhu cầu đập lại chăn cũ còn nhiều hơn đập chăn mới.
Sau khi bàn giao xong, Tô Chiêu Chiêu và Hà Phương quay lại văn phòng.
...
Ở Nhà họ Nghiêm, Nghiêm đại nương đang lục lọi trong phòng ngủ của Nghiêm Quang và Vu Huệ Tâm.
Nghiêm Quang vào phòng, hoảng hốt: “Mẹ ơi, mẹ đang tìm gì vậy?”
Chăn trong tủ quần áo đã bị bới tung ra.
Nghiêm đại nương ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, “Mẹ tìm chiếc chăn nhỏ mà mẹ từng làm cho Tiểu Văn.”
Nghiêm Quang chẳng hiểu gì, chăn nhỏ nào?
Nghiêm đại nương nói tiếp: “Cạnh tiệm may có một tiệm đập bông mới mở, mẹ định tìm chiếc chăn nhỏ ra, nhờ thợ đập lại và thêm bông mới vào, đợi khi Huệ Tâm sinh, chăn này cho đứa bé dùng vừa đẹp.”
Nghiêm đại nương lục hết tủ quần áo nhưng vẫn không tìm thấy, “Lạ thật, không biết Huệ Tâm đã cất đâu rồi?”
Bà quay sang hỏi Nghiêm Quang: “Con có biết nó cất ở đâu không?”
Lần trước, Vu Huệ Tâm đã về nhà mẹ đẻ cùng Cao Nguyệt, nên mấy ngày nay nhà chỉ còn ba người họ. Nếu không, Nghiêm đại nương đã không dám vào phòng ngủ của họ mà lục tung như vậy.
Nghiêm Quang nghĩ một lúc mới nhớ ra, hình như có chiếc chăn nhỏ đó, “... Hình như vứt rồi.”
“Cái gì!” Nghiêm đại nương trợn tròn mắt, “Vứt là thế nào? Ai vứt?”
“... Con vứt. Tiểu Văn toàn tè với ị ra chăn, giặt không sạch nên con vứt đi.”
Nghiêm đại nương tức đến mức muốn đánh anh một cái, “Ai bảo con phung phí đồ tốt như vậy? Chăn bông mà dám vứt đi! Con còn muốn gì nữa!”
Nghiêm đại nương cũng không tìm nữa, vuốt lại tóc hơi rối, rồi chỉ tay ra ngoài, “Con thử hỏi xem có ai dám làm như vậy không! Ngày xưa, bao nhiêu người c.h.ế.t rét vì không có nổi một chiếc chăn, con quên rồi à?”
Nghiêm Quang cười ngượng ngùng.
Nghiêm đại nương không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy, “Tè ra chăn thì sao? Nhà mình thiếu nước hay hai vợ chồng các con không có tay?”
“Còn nói giặt không sạch, con có thể lừa mẹ vợ, nhưng đừng lừa mẹ!”
“Mẹ phải vất vả lắm mới mua được vài cân bông mới. Chăn của mẹ và bố con rách tả tơi rồi nhưng vẫn không dám giữ lại dùng cho mình, đều mang hết cho con và vợ con. Em dâu con còn thiếu chút nữa là chỉ thẳng vào mặt mẹ trách mẹ thiên vị. Vậy mà con lại vứt đi? Dù con có gửi về cho mẹ, mẹ còn thấy tốt."
Nghiêm đại nương càng nói càng tức giận, hét lên: “Con sống sung sướng quá nên quên mất nguồn cội rồi!”
Những lời đó thật nặng nề, Nghiêm Quang bất lực: “Mẹ à! Con biết con sai rồi, sau này sẽ không như thế nữa. Mẹ đừng giận nữa, con đói rồi, mình đi ăn cơm thôi.”
“Ăn cơm gì mà ăn!” Nghiêm đại nương quát lên, “Con cứ tiếp tục học theo vợ con mà sống bừa bãi đi! Đến lúc nào đó bị dân đả đảo cho xem!”
Nghiêm Quang: “Mẹ!”
Đây là gì chứ, sao lại nói con của mình như vậy?
“Con có trừng mắt cũng vô ích! Đừng tưởng mẹ không biết, chiếc chăn nhỏ đó chắc chắn là vợ con vứt! Con chỉ đang đỡ đòn cho nó thôi! Con là con của mẹ, chẳng lẽ mẹ còn không hiểu con."
Bị vạch trần, Nghiêm Quang càng thêm bất lực, “Con chỉ sợ mẹ giận thôi, giận không tốt cho sức khỏe.”
“Con sợ mẹ giận vợ con thì có!”
Nghiêm đại nương nhìn thấu tất cả những lời ngụy biện.
Tuần trước, bà đã theo vợ chồng con trai về thăm nhà thông gia. Bà đã được chứng kiến sự giàu có của nhà họ Vu. Họ vẫn sống trong biệt thự nhỏ, ăn một bữa có đến mười mấy món, uống rượu ngoại. Ngoài quần áo trông có vẻ giản dị, họ chẳng khác gì người thành thị cả. Ở khía cạnh khác, chẳng có chỗ nào gọi là giản dị.
Nghiêm đại nương khi ấy đã nghĩ trong lòng: cải tạo chưa đủ.
Bà tuy không phải là người hiểu nhiều, nhưng bà biết có điều gì đó không đúng, rất không đúng!
Bà không thể quản được nhà thông gia, nhưng con dâu bà thì là người nhà bà, và những thói quen của cô ta đang ảnh hưởng đến con trai bà.
Bà đã tính sẵn, khi còn ở chung nhà, bà sẽ phải "cải tạo" lại cô con dâu này.
Không thể không cải tạo, đến cả chăn bông mà cũng dám vứt đi!
Cô ta tưởng nhà họ Nghiêm là nhà đẻ mình chắc!
“Mẹ.”
“Đừng gọi mẹ, mẹ chỉ hỏi con, vợ con bao giờ về?”
Nghiêm Quang đáp: “Con cũng không biết, chắc còn phải ở vài ngày nữa. Mẹ, chúng ta thống nhất trước, khi cô ấy về, mẹ đừng giận cô ấy nhé.”
Nghiêm đại nương lườm đứa con trai sợ vợ, không muốn nhìn nữa, “Cút đi cho khuất mắt!”
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 150
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương tiếp
Loading...