Quách đại nương nghe vậy liền nói: "Trách ai được đây? Nếu cô đối xử tốt hơn với chị cả của cô, liệu mọi chuyện có như vậy không?"
Có người phụ họa, cũng có người cho rằng Tô Chiêu Đệ quá nhẫn tâm, trong hoàn cảnh khó khăn như thế mà không giúp đỡ em trai của mình.
Hứa Đại Nữu và Tô Lai Bảo không nói gì.
"Mẹ, con đói."
"Mẹ, con cũng đói."
Ba đứa trẻ gầy như que củi ngồi xổm dưới đất, tay cầm bát mà kêu đói.
Vừa mới ăn xong mà đã kêu đói, là vì bữa ăn này chẳng có chút dinh dưỡng nào cả.
Hứa Đại Nữu nước mắt trực trào, nhưng biết làm sao bây giờ, cô cũng không tìm đâu ra nổi một hạt lương thực. "Đói thì về ngủ đi, ngủ rồi sẽ thấy đỡ hơn. Đại Trụ, con dẫn các em về nhà đi."
Đại Trụ nghe lời đứng dậy, dắt các em về nhà.
Quách đại nương thở dài một tiếng, rồi cũng thu dọn đồ đạc trở về nhà.
Về đến nhà, Tô Căn Sinh mới nói với bà rằng đã nhận được gói hàng từ quân đội gửi tới.
"Sao ông không nói sớm! Chắc là Chiêu Đệ gửi đến."
Quách đại nương vội vàng đi mở gói hàng.
"Là bột ngô, còn có khoai lang khô và đậu, lại còn cả đường đỏ!" Nhìn thấy những thứ này, hai vợ chồng đều kinh ngạc.
Tô Căn Sinh nói: "Thảo nào gói hàng nặng như vậy. Nghe nói bây giờ cuộc sống ở thành phố cũng chẳng dễ dàng gì, thế mà Chiêu Đệ còn gửi lương thực về cho mình..."
Quách đại nương nhìn thấy lá thư kẹp dưới đáy: "Ông mau xem trong thư viết gì."
Tô Căn Sinh mở thư ra đọc, sau khi đọc xong ông nói: "Lương thực này, Chiêu Đệ bảo chúng ta giữ một nửa, chia một nửa cho Tô Lai Bảo."
Quách đại nương nhớ lại những gì Hứa Đại Nữu nói lúc nãy ở nhà ăn: "Nói người ta Chiêu Đệ không giúp đỡ, giờ lương thực chẳng phải đã gửi đến rồi sao? Giờ lương thực quý giá lắm! Chiêu Đệ cũng không sợ chúng ta lấy hết."
Tô Căn Sinh liếc nhìn bà: "Bà có lấy không?"
Quách đại nương nghếch cổ: "Tôi đâu phải loại người đó!"
"Thế là được rồi. Thôi chia ra, mang một nửa sang cho Tô Lai Bảo. Đợi sau này cuộc sống khá hơn, chúng ta cũng gửi ít lương thực sang cho Chiêu Đệ, bây giờ mà còn nhớ đến gửi lương thực về cho chúng ta, là đại ân của chúng ta."
"Tôi biết rồi." Quách đại nương gật đầu, rồi lấy túi đựng lương thực trong nhà ra để chia.
Vừa chia, bà vừa nói: "Lúc trước, tôi đáng ra nên đối xử tốt hơn với Chiêu Đệ, giờ nhận lương thực của cô ấy, cảm thấy hơi áy náy."
Tô Căn Sinh thở dài: "Nhà mình cũng chỉ có vậy, muốn giúp thì cũng không giúp được nhiều. Giờ nói những chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, sau này hãy tính."
Nghĩ đến sau này, ông lại cảm thấy mình chẳng giúp được gì cho nhà Chiêu Đệ, nên nghĩ những lời đó cũng chỉ là vô ích.
Quách đại nương nhanh chóng chia xong lương thực, cả đường đỏ cũng chia một nửa.
Đây là thứ quý giá, giờ ở hợp tác xã của công xã còn không mua được. Muốn ăn được đường đỏ, phải có giấy giới thiệu của bệnh viện.
Vì thiếu dinh dưỡng, nhiều cô gái và phụ nữ trẻ trong đội không còn kinh nguyệt nữa.
"Bọc đường đỏ này để gửi cho con gái đi. Sau khi sinh con, nó yếu đến nỗi đi còn loạng choạng, môi bây giờ vẫn trắng bệch, để nó bồi bổ cơ thể."
Tô Căn Sinh gật đầu: "Ngày mai bà mang đến cho nó."
Quách đại nương buộc túi lương thực lại, hỏi ông: "Ông mang đi hay tôi mang đi?"
"Chúng ta cùng đi, tôi tiện thể nói chuyện với chúng, chỉ sợ chúng cầm lương thực về mà mấy ngày đã ăn hết."
Hai vợ chồng rời nhà trong bóng tối, đi đến nhà Tô Lai Bảo.
Lúc này trong làng không còn ai ra ngoài, đi lại nhiều sẽ đói nhanh hơn, chi bằng ngủ cho xong.
Trên đường đi, hai vợ chồng không gặp ai, chẳng bao lâu sau đã đến nhà Tô Lai Bảo.
Vừa định gõ cửa thì nghe bên trong có tiếng ồn ào: "Tiểu Muội, Tiểu Muội, con sao thế? Đừng làm mẹ sợ!"
"Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy?"
Tô Căn Sinh và Quách đại nương nhìn nhau, vội gõ cửa.
Người mở cửa là Đại Trụ, trên mặt đầy nước mắt: "Hu hu... Đội trưởng ơi."
Tô Căn Sinh vội hỏi: "Chuyện gì thế?"
"Tiểu Muội đau bụng quá không chịu nổi."
Quách đại nương vội đi vào: "Có phải ăn phải cái gì không nên ăn không?"
Hai vợ chồng bước vào phòng ngủ, thấy Tiểu Muội đang nằm trên giường ôm bụng kêu đau, Hứa Đại Nữu thì đang ôm con bé, sốt ruột không thôi.
Thấy Tô Căn Sinh và Quách đại nương đến, Tô Lai Bảo như vớ được cọng rơm cứu mạng: "Giờ phải làm sao đây, đội trưởng, chú nghĩ cách giúp với!"
Quách đại nương đẩy anh ta sang một bên, ngồi xuống giường sờ bụng Tiểu Muội, bụng cứng đơ: "Con bé ăn cái gì thế?"
Hứa Đại Nữu hoảng hốt nói: "Ăn giống như chúng tôi mà, buổi tối đều ăn ở nhà ăn, trong nhà cũng chẳng còn lương thực gì nữa."
Nhị Trụ nói: "Em ấy ăn bùn."
Hứa Đại Nữu trừng mắt nhìn nó: "Con thấy mà không cản em à! Bùn có ăn được không, ăn nhiều quá không tiêu hóa được, sẽ bị chướng bụng mà c.h.ế.t đấy!"
Nhị Trụ sợ quá lùi lại một bước, khóc nấc lên: "Chúng con đói."
Trẻ con không giống người lớn, đói thì không thể kiểm soát nổi, đói quá thì đến bùn cũng cho vào miệng.
Quách đại nương kéo áo Nhị Trụ lên, bụng nó cũng phồng lên: "Cháu cũng ăn rồi à."
Nhị Trụ gật đầu.
Quách đại nương nói: "Nhanh chóng cho chúng uống nước, tìm cách để chúng nôn ra."
Hứa Đại Nữu cuống lên: "Không nôn được thì làm sao đây!"
"Không nôn được thì móc ra! Móc họng, móc hậu môn! Nếu thật sự không được thì phải đi lấy thuốc xổ ở trạm y tế."
Hứa Đại Nữu vội vàng bế con gái lên và móc họng cho nó.
Tiểu Muội mím chặt miệng, không chịu nôn bữa cơm tối ra.
"Con há miệng ra! Con muốn làm mẹ lo c.h.ế.t sao!"
Thấy vậy, Quách đại nương lấy túi lương thực mà Tô Lai Bảo đang cầm, mở ra cho Tiểu Muội xem: "Nhìn này, đây là lương thực mà cô của con gửi về cho các con. Bây giờ phải nôn hết những thứ trong bụng ra, mẹ con sẽ làm bánh hấp và pha nước đường đỏ cho con uống."
Tiểu Muội nhìn thấy lương thực, cuối cùng cũng chịu mở miệng.
Hứa Đại Nữu nước mắt tuôn rơi, không biết là vì túi lương thực hay vì đứa con gái của mình.
Tô Lai Bảo thò tay vào túi lương thực, lấy ra một nắm khoai lang khô: "Đúng là chị tôi gửi rồi."
Quách đại nương lườm anh ta: "Chẳng lẽ là tôi gửi?"
Không đời nào, có lương thực họ cũng không nỡ cho, chứ đừng nói bây giờ mọi nhà gần như chẳng còn lương thực.
Tô Lai Bảo nhét một miếng khoai lang khô vào miệng, vừa nhai vừa ngồi xổm xuống đất mà khóc hu hu: "Chị tôi không quên tôi."
Tô Căn Sinh đá anh ta một cái: "Chỉ biết nghĩ đến mình ăn, lo cho con cái trước đã."
Tô Lai Bảo đưa phần khoai lang khô trong tay cho hai đứa con trai, mỗi đứa một miếng.
"Đói thì ăn thêm sau."
Hứa Đại Nữu loay hoay một hồi, cuối cùng cũng khiến Tiểu Muội nôn ra được. Thấy bụng Tiểu Muội không còn đau nữa, Tô Căn Sinh mới nói với hai vợ chồng họ: "Túi lương thực này là lương thực cứu mạng, thi thoảng nấu cho bọn trẻ ăn, đừng có mà ăn hết trong mấy ngày. Phải tiết kiệm, có thể ăn trong một thời gian dài. Các cô cậu cũng thấy rồi đấy, vụ mùa thu năm nay còn chưa biết thế nào, sau này có thể còn khó khăn hơn."
Tô Lai Bảo định nói: "Chị tôi..."
Anh ta vừa mở miệng, Quách đại nương đã ngắt lời: "Chị cậu cũng khó khăn! Cậu chưa nghe nói là ở thành phố giờ cũng đói sao? Nông dân chúng ta còn không trồng được lương thực, thành phố thì làm gì có cái ăn? Lương thực không phải rơi từ trên trời xuống! Những thứ này đều là từ miệng họ bớt lại để gửi cho cậu, cậu còn nghĩ đến lần thứ hai à? Cậu cũng dám nghĩ thật đấy!"
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 215
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương tiếp
Loading...