Cả bàn ăn no đến căng bụng!
Phụ nữ và trẻ em ăn xong trước, rời khỏi bàn, trong khi đàn ông vẫn ngồi uống rượu và trò chuyện. Mãi đến gần hai giờ chiều họ mới dừng lại và rời bàn ăn.
Chu Kiến Quốc rời bàn xong thì vào nhà nằm nghỉ. Chính ủy Chu liền trêu rằng tửu lượng của cậu không tốt, còn cần rèn luyện thêm, bị Vương Xuân Hoa lườm: "Ông nghĩ ai cũng như ông à, đúng là một hũ rượu!"
Hôm nay Cố Hành cũng uống hơi nhiều, đi đứng có phần loạng choạng, Vương Xuân Hoa nói: "Tiểu Tô à, ở đây không cần cô dọn dẹp đâu, cô đưa lão Cố nhà cô về, để cạu ấy nằm ngủ một giấc, tối sẽ tỉnh rượu thôi."
"Được rồi, vậy bọn em về trước."
Hai đứa nhỏ và Chu Tiểu Quân đã chạy đi chơi từ lâu, không biết đang ở đâu. Tô Chiêu Chiêu cùng Cố Hành về nhà.
Về đến nhà, Tô Chiêu Chiêu lấy một chậu nước rửa mặt, lau cho Cố Hành rồi bảo anh vào giường nằm nghỉ.
Cố Hành say rượu rất nghe lời, ánh mắt ngơ ngác, Tô Chiêu Chiêu bảo gì anh cũng làm theo.
Tô Chiêu Chiêu cũng định ngủ một lát, sau khi giúp Cố Hành nằm xuống giường, cô cũng nằm xuống.
Vừa nằm xuống, Cố Hành liền rúc lại gần, vươn tay ôm cô vào lòng.
Ban đầu Tô Chiêu Chiêu nghĩ rằng anh chỉ muốn ôm mình ngủ, ai ngờ anh lại bắt đầu sờ soạng.
Tô Chiêu Chiêu giữ chặt bàn tay đang đặt trên n.g.ự.c mình: "Anh làm gì đấy? Đã bảo là ngủ mà."
Bị cô nắm tay, Cố Hành đưa môi lại gần, hôn nhẹ hai cái lên môi cô: "Anh đang ngủ mà."
Cái này không phải là ngủ đúng nghĩa đâu, Đoàn trưởng Cố!
Đêm qua chưa đủ sao?
Anh quả thực rất sung sức nhỉ!
Đoàn trưởng Cố đúng là thế, nhanh chóng lột sạch quần áo của Tô Chiêu Chiêu, còn khen ngợi: "Trắng thật!"
Tất nhiên là trắng, trước đây toàn làm chuyện này vào ban đêm, khi đã tắt đèn. Còn hôm nay, trời đang sáng, dù có màn che chắn bớt ánh sáng từ bên ngoài, nhưng ánh nắng lấp ló chiếu lên cơ thể cô. Dưới hiệu quả thị giác, làn da cô càng trắng mịn hơn.
Tô Chiêu Chiêu đạp nhẹ chân: "Đắp chăn vào đi."
Quá bực mình!
Chẳng lẽ anh không biết xấu hổ à?
Cố Hành đã uống rượu nên vừa nghe lời lại vừa không nghe, chẳng hạn như trong chuyện này, anh bảo: "Nóng."
Cuối cùng, anh chẳng chịu đắp chăn, anh muốn ngắm cô.
Tô Chiêu Chiêu nhanh chóng quên đi chuyện chăn đắp hay không.
Cô như một con thuyền nhỏ, trôi dạt theo những con sóng, khi thì sóng dữ dội, khi thì bình yên lướt đi.
Lúc này, trong nhà không có trẻ con, cổng cũng đã được đóng kín - lúc Cố Hành vào nhà, Tô Chiêu Chiêu không để ý, anh đã cài then cẩn thận.
Hai vợ chồng không còn gì phải lo lắng, thế là họ "ngủ" đến tận khi mặt trời khuất về Tây.
Tô Chiêu Chiêu cảm thấy toàn thân mệt mỏi, nằm trên giường không muốn nhấc ngón tay.
Thật sự, ban ngày anh còn điên cuồng hơn ban đêm!
Đặc biệt là khi đã uống rượu, lòng hiếu kỳ của anh càng lớn.
Tô Chiêu Chiêu muốn khóc, cả buổi chiều cô giống như một chiếc bánh bị nhào nặn, nhào xong lại bị lật đi lật lại, lật xong rồi thì bị "ăn sạch", không còn sót một mảnh nào.
Quá tàn nhẫn!
Hợp phòng đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên cô biết thế nào là mệt đến c.h.ế.t đi sống lại.
Lần sau Cố Hành uống rượu, cô sẽ không bao giờ, không bao giờ làm chuyện đưa dê vào miệng hổ như thế nữa, nhất định cô sẽ trốn thật xa.
Sau nhiều lần lăn lộn, Cố Hành cũng tỉnh hẳn rượu, nằm trên giường, một tay ôm vợ vào lòng, tay kia gối sau đầu.
Anh không tự chủ mà xoa xoa vai cô lộ ra ngoài chăn.
Tô Chiêu Chiêu đá chân anh: "Đi đun nước đi, em muốn tắm."
Cố Hành đứng dậy, quay lại đắp chăn cho cô, rồi không biết xấu hổ hỏi: "Vừa rồi thế nào?"
Không hỏi thì thôi, vừa hỏi mặt Tô Chiêu Chiêu đỏ bừng, tức giận, đá một phát: "Đồ lưu manh!"
Cố Hành nắm lấy chân cô, vỗ vỗ hai cái rồi nhét lại vào chăn: "Em cứ nằm thêm lát nữa rồi dậy, chắc Cố Tưởng và Cố Niệm sắp về rồi."
Nói xong, anh ra khỏi phòng ngủ, việc đầu tiên anh làm là ra mở then cổng, sau đó mới vào bếp đun nước tắm.
Trời đã lạnh, tắm ở nhà dễ bị cảm, nên thường chỉ lau người qua loa, đến khi nhà tắm công cộng mở hai lần mỗi tuần thì mới tắm rửa kỹ càng.
Tô Chiêu Chiêu ra nhiều mồ hôi, chỉ lau người chắc chắn không đủ, Cố Hành lấy thùng tắm ra, đun nửa thùng nước cho cô tắm nhanh. Sau khi cô tắm xong, anh cũng vào tắm qua.
Khi đổ nước tắm đi thì hai đứa nhỏ vừa trở về sau cả buổi chiều chơi bên ngoài.
Cố Tưởng mang theo vài con chim sẻ.
"Con đi vào rừng săn chim à?" Cố Hành hỏi con trai.
Cố Tưởng gật đầu, lắc lắc những con chim sẻ trong tay: "Chỉ săn được năm con thôi."
Cố Niệm chu môi, tay cầm ná lắc qua lắc lại, anh trai còn b.ắ.n được năm con, cô chẳng b.ắ.n được con nào.
Cố Hành cười: "Tối nay bố làm món chim sẻ nướng cho các con."
Tô Chiêu Chiêu vừa bước ra nghe thấy: "..."
Trong thời đại này, săn chim sẻ là hợp pháp...
Nhưng sau này, săn chim sẻ sẽ bị coi là vi phạm pháp luật...
Trước kia, chim sẻ bị coi là một trong "tứ hại".
Cô từng đọc báo và biết rằng trong tương lai, chim sẻ ở Trung Quốc hầu như đều là nhập khẩu, hoặc nếu không nhập khẩu thì cũng là giống lai.
Lý do là vào giữa những năm 1950, phong trào toàn quốc diệt "tứ hại" đã khiến chim sẻ bị tiêu diệt đến mức gần như tuyệt chủng. Khi đó, vì thiếu lương thực, chim sẻ ăn thóc bị coi là loài gây hại, và bị xếp vào danh sách "tứ hại" cùng với chuột, ruồi và muỗi.
Cuộc vận động diệt "tứ hại" trên toàn quốc đã khiến chim sẻ bị tiêu diệt một cách thảm khốc, suýt nữa bị tuyệt chủng.
Vì chim sẻ khan hiếm, sâu bọ trong ruộng tràn lan, sản lượng lương thực không tăng mà còn bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi nạn sâu bọ.
Để khôi phục hệ sinh thái, sau này Trung Quốc phải nhập khẩu chim sẻ từ Liên Xô và loại chim sẻ khỏi danh sách "tứ hại".
Sau cuộc vận động đó, chim sẻ mới được coi là loài hữu ích, trở thành một trong những loài động vật được bảo vệ.
Thật khó khăn.
Cô nhớ rằng phong trào diệt "tứ hại" sẽ diễn ra trong một hai năm tới.
Tô Chiêu Chiêu biết mình không thể nhìn nhận hiện tại bằng con mắt của người từ tương lai. Dù biết kết quả, cô cũng không thể cấm mọi người săn chim sẻ, hoặc bảo họ dừng lại khi thấy đủ.
Phong trào này là toàn quốc, nếu cô không biết giữ mồm giữ miệng mà lên tiếng phản đối..người bị đả đảo sẽ là cô.
Tốt nhất là cô nên thuận theo dòng chảy của thời đại, cái gì cần ăn thì ăn, cần uống thì uống.
Cố Hành đảm nhận việc nướng chim sẻ. Anh lấy vài thanh củi, nhóm lửa trong sân, chim sẻ sau khi được nhổ lông, làm ruột, được nướng trực tiếp trên lửa.
Ngoài muối và ớt ra thì chẳng thêm gia vị gì khác. Tô Chiêu Chiêu nếm thử một miếng, mùi vị cũng được, chỉ có điều thịt quá ít.
Cô tự hỏi, liệu có phải chim sẻ bị dân chúng đánh gần tuyệt chủng chỉ vì "có thịt để ăn" không?
Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!
Chương 155
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương tiếp
Loading...