Cứ như vậy thời gian trôi qua, khi An Tịnh Nhã được hơn mười tuổi, Mạc Tịnh Kỳ vì sức khỏe suy yếu, cuối cùng chỉ có thể để lại con gái nhỏ một mình ngồi ngây ngốc bến cạnh.
Đến lúc ra đi, bà vẫn nắm chặt tay con gái, nói với cô bé, phải sống thật tốt, ra đi trong đau khổ, chỉ có con gái nhỏ bên cạnh, trong căn ngà nhỏ bé sập xệ.
Cao phu nhân nói đến đây đã không kìm được nước mắt, lấy khăn tay lau nước mắt, lại nghe j ngào kể tiếp.
Bà quen Mạc Tịnh Kỳ khi cô còn ở bên Pháp, lúc đó bà đang mang thai Cao Minh Thành, đến một tiệm bánh mua bánh liền gặp một cô gái mười sáu tuổi, xinh như hoa, nụ cười như hoa hướng dương nở dưới nắng mặt trời, lúc đó bà rất có cảm tình.
Vì vậy hai người liền thân nhau, gọi một tiếng chị chị em em, mỗi ngày đều cùng nhau nói chuyện.
Về sau bà có thai lần hai, nhưng lúc đó Cao gia xảy ra nội chiến, có người phản lại ý của gia chủ, vì vậy chồng bà đưa bà đến một vùng nong thôn nhỏ lại hẻo lánh để an dưỡng tạm, đợi mọi chuyện trong Cao gia yên ổn thì trở về.
Cũng là lúc đó bà gặp lại Mạc Tịnh Kỳ, lúc đó An Tịnh Nhã vừa sinh, vẫn còn đỏ hỏn, nhỏ bé nằm trên tay mẹ.
Hai chị em gặp lại nhau, vốn là chuyện mừng.
Nhưng Cao phu nhân lúc đó biết thận phận của Mạc Tịnh Kỳ, nhưng lại thấy cô khổ sở như vậy ở đây, không nhịn được liền hỏi.
Mạc Tịnh Kỳ đối với người chị này đặc biệt tin tưởng , vì vậy kể toàn bộ mọi chuyện cho bà.
Cao phu nhân lúc đó thật muốn đến Mạc gia, nhưng Mạc Tịnh Kỳ một hai ngăn cản, còn quỳ xương cầu xin.
Mạc Tịnh Kỳ không cầu danh lợi quyền lực hay tài sản, cô đã quá mệt mỏi, cảm thấy mọi người đều rất đáng sợ, hiện tại chỉ mong con gái sống an ổn một đời.
Cao phu nhân đáp ứng, nói với cô, nếu có chuyện gì thì nhất định phải đến tìm bà, không thể chịu khổ.
Nhưng đến tận một ngày của mười năm sau, Cao phu nhân bỗng nhiên nhận được một bức thư, trong đó Mạc Tịnh Kỳ viết rõ tình hình sức khỏe của bản thân không tốt, không thể chống đỡ nổi nữa, xin Cao phu nhân giúp đỡ, chăm sóc con gái.
Nhưng bà không hy vọng con gái sống trong hào môn, không muốn con gái lại lần nữa giống như bà, hào môn không phải nơi thích hợp để trưởng thành.
Nguyện vọng duy nhất chính là, muốn Cao phu nhân đưa con gái bà ra nước ngoài, tránh xa Mạc gia cũng như An gia, lớn lên cưới một người chồng bình thường, không phải ngày ngày sống trong tính kế.
Tiếc rằng Cao phu nhân đến muộn, lúc bà đến An Tịnh Nhã đã được An Thẩm đưa đi.
Bà lại không thể chạy đến An gia đòi người, vì vậy chỉ cho người theo dõi mấy ngày, thấy An Tịnh Nhã không sao thì cũng an tâm.
Sau đó bà lại qua Mĩ, chuyện ở An gia cũng không để ý được nữa.
Đến tận mãi về sau này khi bà về nước chuẩn vị hôn nhân cho con trai, nghe nói là An gia muốn liên hôn, gả con gái lớn.
Cao phu nhân lại biết được tình trạng của An Tịnh Nhã ở An gia, biết rằng năm đó bà đã sai thật rồi, đáng ra không nên để An Tịnh Nhã ở lại An gia.
Vì vậy bà quyết định chọn An Tịnh Nhã làm con dâu, nếu không phải An Tịnh Nhã, sẽ không có liên hôn gì hết, nói thẳng ra là Cao gia không cần phải dựa vào gia tộc nào để chống đỡ.
An gia không thể làm gì được, lại nghĩ An Tịnh Nhã tàn phế sẽ nhanh chóng bị chán ghét, vì vậy đồng ý.
Chuyện sau này như thế nào thì ai cũng biết.
Cao phu nhân kể sau, giọng lạc đi, khóc đến nghẹn lời.
Mạc Tu Kiệt thì cả người đều tỏa ra mùi sát khí nặng nề, hai tay hai bên chỉ quần cuộn chặt lại, hàng lông mày nhíu chặt vào, hẳn nhiên là vô cùng giận.
Cao Minh Thành vừa định đưa khăn giấy cho mẹ mình, lại nhìn ra sau bà thấy An Tịnh Nhã không biết từ khi nào đã đứng yên lặng ở sau, hai mắt thẫn thờ nhìn vào trong.
"Nhã Nhã....!"
Một tiếng gọi của Cao Minh Thành đã khiến cả Mạc Tu Kiệt và Cao phu nhân kinh ngạc, vừa quay đầu lại thì thấy An Tịnh Nhã, cả người đều run lên.
An Tịnh Nhã cất từng bước chân nhẹ nhàng đu vào, trong phút chốc căn phòng chỉ vang lên tiếng giày cao got.
An Tịnh Nhã đến trước mặt Cao phu nhân, mất máy môi run run nói, "Lời mẹ vừa nói....tất cả đều là thật?"
Cao phu nhân yên lặng không đáp, đưa khăn tay chấm nước mắt, rồi đi đến ôm chặt An Tịnh Nhã vào lòng, nhẹ giọng.
"Mẹ xin lỗi.
Là mẹ không tốt."
"Mẹ con....hóa ra mẹ.....!Mẹ mỗi đến đều lén con ngủ say mới khóc, con nghĩ rằng mẹ vì đau chân nên không ngủ được, hóa ra mẹ lừa con.
Mẹ mỗi sáng đều nhìn ra cổng, hóa ra không phải để nhìn xem đàn vịt của ông Tư có đi qua không, mà lại đợi người đàn ông đó quay về."
An Tịnh Nhã bật khóc, ở trong lòng Cao phu nhân khóc nấc lên từng tiếng.
Mẹ cô, hóa ra bà toàn nói dối cô, nói dối lâu như vậy, mỗi lời mẹ nói ra đều là nói dối.
"Tại sao bọn họ có thể đối xử với mẹ con như vậy, bà ấy rất tốt mà, rất nhân từ.
Sao bọn họ có thể làm như vậy với mẹ...."
Thật lâu sau mới có thể ổn định cảm xúc của An Tịnh Nhã, Mạc Tu Kiệt ngồi khụy một chân xuống trước mặt An Tịnh Nhã, gương mặt thường ngày lạnh lùng, lúc này nhu hòa đến kì lạ.
"Tiểu Nhã, là cậu không tốt, lâu như vậy mới tìm được con." Mạc Tu Kiệt lúc này như đã xưng hô quen, mặt không chút ngượng.
An Tịnh Nhã lại không như vậy, cô rụt tay lại, lạnh lùng nói.
"Mạc tổng, lời của ngài thật không dám nhận.
Tôi cùng Mạc gia không có quan hệ."
Mạc Tu Kiệt có bao nhiêu khổ sở, An Tịnh Nhã có bấy nhiêu căm hận.
Cao phu nhân lúc này phải giảng hòa.
"Tiểu Nhã.
Thật ra tất cả những việc xảy ra với mẹ con, cậu của con không biết.
Nếu như cậu ấy biết..." Cao phu nhân chuyển ánh mắt đến trên người Mạc Tu Kiệt, "Nếu như cậu ấy biết, An Thẩm sẽ không sống được đến ngày hôm nay, Mạc Nhu Ân cũng không thể tự do tự tại sống ở nhà chính Mạc gia làm đại tiểu thư bao nhiêu lâu nay.
Lại hướng Mạc Tu Kiệt cười nói.
"Lúc cháu còn nhỏ bác đã gặp cháu, cháu ngày nào sau khi học xong cũng chạy đến tiệm bánh, đòi chị cháu làm bánh riêng cho cháu ăn.
Chị cháu chiều cháu, cháu ăn đến mức sâu răng mà cô ấy vẫn không nỡ cấm cháu ăn bánh.
Lại học làm loại bánh ít đường cho cháu ăn.
Lúc đó cháu rất năng động hoạt bát, so với bây giờ bác gặp lại đã có chút không quen.
Thời gian đã qua lâu như vậy, cháu lúc đó lại còn nhỏ, chắc cháu cũng chẳng còn nhớ bác."
Mạc Tu Kiệt gật đầu, "Cháu quả thật không nhớ ra bác, nhưng cháu vẫn nhớ...!Cháu bị sâu răng, là chị cháu ban ngày đi học, đêm muộn lại thức học làm bánh ít đường cho cháu ăn.
Lúc ra ngoài đưa cháu đi chơi còn luôn dắt tay cháu không rời, nói với cháu rằng: nếu em bỏ tay ra, người ta sẽ bắt em rời xa chị, sẽ vất em ra ngoài trái đất cho người ngoài trái đất ăn thịt.
Lúc đó cháu sợ, một bước cũng không rời chị ấy.
Sinh nhật mười tám tuổi của chị ấy, cháu cũng muốn làm bánh cho chị ấy, nhưng không biết làm, để bị thương, còn làm rối tung nhà bếp.
Chị cháu không giận, còn chỉ cháu cách làm bánh."
Mạc Tu Kiệt cúi đầu không nhìn ra sắc mặt, ,"Chị ấy vẫn luôn như vậy, luôn để người ta bặt nạt."
Vạn Kiếp Yêu Em Tổng Tài Xin Đừng Lừa Em!
Chương 124
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương tiếp
Loading...