Nhìn An Tịnh Nhã đã ngủ say trong lòng, Cao Minh Thành nhẹ nhàng rút tay ra để cô nằm xuống gối, ngồi dậy đắp lại chăn cho cô, sau đo đi ra ngoài.
Cao phu nhân nghe tiếng cửa mở thì quay lại nhìn, đưa mắt nhìn vào trong, "Con bé ngủ rồi sao?"
Cao Minh Thành day day trán, "Hôm nay cô ấy cũng mệt rồi.
Mẹ liên lạc với bác sĩ bên kia làm phẫu thuật sơm hơn dự định được chưa."
Cao phu nhân gật đầu, "Bác sĩ nói đã chuẩn bị hết, có thể phẫu thuật bất cứ lúc nào."
Đưa mắt nhìn vào căn phòng chỉ được thắp sáng bằng đèn ngủ màu vàng nhẹ, "Thời gian tới con sẽ rất bận, mẹ để ý cô ấy giúp con.
Đây là thuốc của cô ấy."
Đưa một lọ thuốc nhỏ cho mẹ mình, Cao Minh Thành nhấc chân hướng đến thư phòng, "Mẹ cũng về nghỉ ngơi đi, đã muộn rồi."
Cao phu nhân nhìn lọ thuốc trong tay, lại nhìn về căn phòng ngủ mà An Tịnh Nhã đang nằm, "Minh Thành."
Cao Minh Thành quay người lại.
"Con có trách mẹ không? Người con gái lúc trước con yêu, bây giờ không biết con đã nhớ ra chưa, nhưng lúc trước, con cũng là bảo vệ cô gái đó giống như bây giờ con đang bảo vệ vợ con.
Cô gái đó, lúc trước đối với con chính là đặt ở đầu tim mà bảo vệ.
Bây giờ...!"
Cao Minh Thành xoay người lại, "Mẹ về phòng nghỉ đi." Nói xong liền một đường đi thẳng đến thư phòng.
Cao phu nhân đỏ mắt, cầm lọ thuốc quay về phòng.
Hình như bà nhớ một thời gian trước có nghi ngờ cô gáo mà con trai bà yêu ở bên Mic chính là An Tịnh Nhã, nhưng vì không tra ra được cái gì nên đã từ bỏ.
Hiện tại nếu hai người không phải một, vậy bà cũng đã hại đời của một cô gái rồi.
Cao Minh Thành ở thư phòng, nhớ lại lời tên phục vụ nói, tay gõ theo nhịp trên mặt bàn.
"Tôi không biết cô ta là ai.
Tôi thề đấy, tôi thật sự không biết cô ta là ai, chúng tôi không có gặp mặt."
Mạc Tu Kiệt thâm trầm lên tiếng, "Là con gái."
Tên phục vụ gật đầu liên tục, "Tuy đã biến đổi giọng, nhưng tôi vẫn nghe ra đó là một cô gái trẻ.
Cô ta dùng số dùng một lần liên lạc với tôi hai lần, lấy tiền bằng cách chuyển khoản."
Cao Minh Thành lấy điện thoại ra, "Đọc số tài khoản."
Tên phục vụ nhanh chóng đọc mọi dãy số, nơm nớp lo sợ mà không dám nhìn lên.
Cao Minh Thành định gọi cho người của mình, bên cạnh Đồng Tử Đằng đã mang máy tính ra.
"Tôi có thể tra địa chỉ IP trong thời gian ngắn nhất."
Vừa nói xong, tay Đồng Tử Đằng lướt trên những phím máy, thao tác không ngừng.
Màn hình máy tính liên tục thay đổi, chỉ hai phút sau đã ra.
"Là dùng tài khoản ảo ở nước ngoài.
Cho tôi thêm năm phút nữa."
Quả thật chưa đến năm phút đã tra địa chỉ thật, người sử dụng tài khoản ảo này vậy mà là Kỷ Ái Hà.
An Tịnh Nhã nghe đến cái tên này, trong mắt vẫn như hồ nước êm ả giống như đã đoán trước.
"An Hi Văn vẫn là ngồi đợi không được, nóng vội như vậy, đến cả Kỷ Ái Hà cũng không ngồi yên."
Cao Minh Thành và Mạc Tu Kiệt đưa mắt nhìn nhau, không nói gì.
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Cao tổng, nhìn tên hiển thị trên điện thoại, Cao Minh Thành nhanh chóng nghe máy.
"Cao tổng.
Em đã gửi vào email của anh một ảnh.
Anh xem đi."
Cao Minh Thành vẫn giữ kết nối, mở mục email vào xem tin nhắn mới.
Trên màn hình nhanh chóng xuất hiện một tấm ảnh.
Đồng thời người ở đầu dây bên kia cũng nói.
"Bên trường đại học rất khó để lấy ảnh.
Vì em dùng danh tính của anh để hỏi xin cho nên họ mới cho.
Chỉ có một bức ảnh này được lưu lại."
"Tôi biết rồi."
Đặt điện thoại xuông, Cao Minh Thành tựa người vào ghế, nhìn chằm chằm vào màn hình mây tính.
Trên đó là một bức ảnh chụp lén ở sân trường của một trường đại học, xung quanh có vài người đang đi lại, nhưng vẫn có thể nhìn rõ hai nhân vật chính trong tấm hình.
Một nam một nữ đứng dưới một tòa nhà lớn, cô gái trong ảnh nghiêng đầu cười rất tươi, mà chàng trai đối diện đang đặt tay trên đầu cô gái, trên môi cũng treo một nụ cười.
Trở lại phòng ngủ chính nhìn An Tịnh Nhã vẫn đang ngủ say, Cao Minh Thành ngồi ở bên giường, ngón tay đan vào từng sợi tóc, đặt những nụ hôn nhẹ lên mái tóc cô.
"Thật là tốt vì đó là em, Anthea."
Anthea, bông hoa xinh đẹp.
Mong rằng cả đời này em sẽ giống như một bông hoa nở rộ, có thể có một sống an yên, và mỗi ngày đều sẽ nở nụ cười.
Nhưng anh quên rằng, hoa dù đẹp....cũng có lúc sẽ tàn.
Không phải sao?
Con người cũng như vậy, không phải lúc nào cũng như ý họ muốn, có những điều đột ngột xảy ra mà chúng ta không nắm bắt được.
Ngày hôm sau An Tịnh Nhã tỉnh dậy Cao Minh Thành đã đến công ty, Cao phu nhân từ trong bếp đi ra, trên tay cón có một ly sữa nóng.
An Tịnh Nhã vội đi đến cầm nó, "Mẹ à, cẩn thận bị bỏng."
"Không sao, không sao.
Nào, mau lại đây.
Mẹ pha sữa cho con, còn có bữa sáng dinh dưỡng."
Nhìn một bàn đầy thức ăn, lại nhìn ly dữ nóng trên bàn, An Hi Văn mỉm cười nhẹ, "Mẹ không cần phải như vậy.
Nếu bị thương thì phải làm sao."
"Thôi nào, ở bên kia toàn là mẹ trực tiếp đứng bếp cho ba con, đâu có sao.
Nào, con mau ăn."
An Tịnh Nhã xoa xoa bụng ngồi tựa vào ghế ở phòng làm việc.
Vì không nỡ từ chối, vì vậy cô đành phải ăn nhiều một chút, thành ra bây giờ bụng có chút khó chịu.
Nghĩ đến chiều có buổi hẹn với Vương phu nhân đi mua săm, nghĩ buổi trưa nên ăn ít mọi chút, chiều đi lại nhiều sẽ bớt khó chịu.
"Phu nhân." Giang Minh Triết gõ cửa đi vào, đưa một tập tài liệu cho cô.
"Phía bên trên đã thông qua kiểm duyệt bài hát của Hàm tiểu thư.
Bài hát tuy đầu tư lớn, nhưng chất lượng không tốt."
"Không sao.
Đã liên hệ riêng với quản lý của Hàm Họa Y chưa."
"Đã liên hệ với cậu ta rồi.
Cậu ta cũng nói đã hẹn được với mấy giáo viên rồi."
Ký xong tài liệu đưa lại, "Bên phía đoàn làm phi.
bên kia vẫn tốt chứ."
"Vẫn rất tốt.
Tạ Tranh vẫn luôn ở đó quan sát." Nhận lại tài liệu, Giang Minh Triết định lui ra ngoài.
"Cậu...mang một chút quà đến đoàn làm phim, nói là tôi tặng."
"Dạ."
.......
Buổi trưa An Tịnh Nhã vốn muốn ăn ít, không nghĩ Cao phu nhân lại trực tiếp đến công ty muốn đi ăn cùng cô, còn muốn gọi rất nhiều đồ ăn.
An Tịnh Nhã phải nói mãi bà mới gọi ít đi một chút, nhưng vẫn là ăn khá nhiều.
"Mẹ! Con có quen với Vương phu nhân ở Cổ Lạc Thành, hôm nay hẹn cùng đi mua sắm với bà ấy, mẹ có muốn đi cùng không."
"A, là đại soái phu nhân sao?"
"Đúng là bà ấy."
"Vậy tiếc quá.
Buổi chiều mẹ có hẹn, không thể đi cùng con được."
"Vậy để lần khác cũng được."
Tạm biệt Cao phu nhân, An Tịnh Nhã ở lại công ty giải quyết một sô việc, hai giờ chiều thì ra ngoài.
Hai người vừa lúc gặp nhau đúng giờ he j trước cửa trung tâm mua sắm, An Tịnh Nhã chia người chào bà.
Vương phu nhân vẫn là dáng vê của quý bà thanh lịch, trên người mặc trang phục tuy đơn giản nhưng nhìn rất trẻ trung lại có phần năng động.
Cùng với Tần An An, ba người cùng nhau đi vào bên trong.
"Lạc Thành thật nhộn nhịp." Vương phu nhân cảm khái một câu, đưa mắt nhìn xung quanh.
"Nơi này vốn là phát triển nhờ cái này." An Tịnh Nhã cũng với bà đi vào thang máy, cười nói trả lời.
Vạn Kiếp Yêu Em Tổng Tài Xin Đừng Lừa Em!
Chương 132
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương tiếp
Loading...