Vì chuyện hôm qua Cao Minh Thành vẫn còn giận, cho nên hiện tại An Tịnh Nhã đang rất ngoan ngoãn ngồi trên giường, thỉnh thoảng sẽ chỉ cho anh vài món đồ cần thiết của phụ nữ để anh bỏ vào va li.
Chỉ là đang sắp xếp hành lí mà thôi, Cao Minh Thành muốn sớm đưa cô sang Mĩ lên lịch hẹn phẫu thuật.
"Nhớ bỏ cái túi xách màu trắng đó vào nha, em thích nó lắm."
Cao Minh Thành ở trong phòng quần áo, mắt nhìn giá tủ để túi xách của An Tịnh Nhã, trên dưới không biết bao nhiêu là túi xách, và hẳn nhiên là túi xách màu trắng có cả một tủ to.
Cao Minh Thành cầm hai ba cái nhìn đẹp mắt đi ra, "Cái nào vậy?"
"A, không phải mấy cái đó, là cái túi xách có màu trắng sữa, trên quai có buộc sợi dây màu vàng rồi đó."
Cao Minh Thành lại đi vào, nhìn hết một lượt, cuối cùng lấy thấy được túi xách mà An Tịnh Nhã muốn.
Nhưng lúc đang chuẩn bị bỏ vào va li, anh bỗng nhiên dừng lại, suy nghĩ cái gì đó lại cầm túi xách đi ra.
"Nhã Nhã, chúng ta đi sang đó làm phẫu thuật, vậy mang nhiều túi xách và giày dép đi làm gì?"
An Tịnh Nhã ngồi khoanh chân trên giường, trên người đang quàng cái chăn bông, cười híp mắt.
"Anh lại đây."
Trong thoáng chốc An Tịnh Nhã híp mắt cười, bàn tay nhỏ nhắn đưa ra vẫy vẫy anh lại gần, Cao Minh Thành có cảm giác bản thân lại như đang tiếp xúc với một con người khác của cô.
Một cô gái thuần khiết trong sáng, lạc quan yêu đời, đặc biệt là lúc nào cũng mỉm cười dù cho trong hoàn cảnh khó khăn.
Một cô gái đối với anh, nửa như xa lạ, nhưng lại vô cùng quen thuộc.
Cao Minh Thành bình ổn lại cảm xúc tiến lại ngồi cạnh theo ý cô, An Tịnh Nhã nghiêng đầu tựa vào bờ vai vững chãi của anh.
"Em muốn trước khi làm phẫu thuật, chúng ta có thể đi chơi một tuần không?"
Cao Minh Thành cúi đầu nhìn cô, "Sao lại muốn đi chơi?"
An Tịnh Nhã vẫn không ngẩng đầu nhìn anh cười và trả lời như mọi lần, lần này cô vẫn tựa đầu và cúi xương trên vai anh.
"Có thể không? Nếu bây giờ sang đó làm phẫu thuật ngay, em sẽ căng thẳng lắm.
Anh cứ coi như...!anh cho em tận hưởng tuần trăng mật muộn đi."
Cao Minh Thành không nghĩ gì nhiều chỉ nghĩ là cô căng thẳng thật, nắm tay cô an ủi, sau đó đồng ý sẽ đưa cô đi chới trước.
An Tịnh Nhã hài lòng hôn nhẹ lên môi anh, sau đó lại giục anh đi chuẩn bị đồ.
"Mẹ bảo là cứ để giúp việc làm là được, anh lại cứ muốn làm, còn nhiều đồ phải mang theo lắm."
Cao Minh Thành nói vọng từ phòng quần áo ra, "Anh muốn tự tay chuẩn bị đồ cho em.
Nhã Nhã, còn mấy loại giày cao gót này với mấy cái túi xách này, nếu không chúng ta cứ để ở nhà, đi chơi anh sẽ mua cho em mấy cái mới."
"Không được, em thích mấy cái đó lắm, anh đừng có nén bỏ cái gì ra đấy."
Hai người người trong người ngoài, vui vẻ nố chuyện sắp xếp đồ, nhanh như vậy đã qua một buổi sáng.
Cao Minh Thành nhìn ba cái va li trước mặt, hơi nhíu mày.
"Nhã Nhã, nếu không mấy cái sản phẩm linh tinh, cùng với đồ trang sức, mỹ phẩm này, lúc đi chơi chúng ta sẽ mua sau có được không?"
"Em dùng đồ không quen sẽ bị dị ứng.
Nhưng lúc Cao Minh Thành kéo ba va li hành lý ra, An Tịnh Nhã cũng ngạc nhiên, "Nhiều vậy sao?"
"Anh nghĩ là vẫn cần thêm một va li nhỏ."
An Tịnh Nhã há miệng muốn nói không cần thêm nữa đâu, nhưng sau đó lại nói, "Lấy một cái va li trung bình đi, em nghĩ va li nhỏ cũng không đủ đâu."
Cao Minh Thành bật cười, "Chúng ta có thể mua sau cũng được mà."
An Tịnh Nhã đưa chân ra lắc lắc, "Vợ anh đang tiết kiệm tiền cho anh đấy."
Cao Minh Thành đi đến bế cô lên, "Phải không đó?"
An Tịnh Nhã mỉm cười thuận thế choàng hai tay qua vai anh, "Thật mà.
Chúng ta phải tập tiết kiệm chi tiêu, nếu sau này xảy ra khủng hoảng kinh tế hay đại loại gì đó thì sao.
Vẫn là bây giờ tiết kiệm một chút."
"Vậy đều nghe theo em."
An Tịnh Nhã lại khích lệ hôn lên môi anh một cai sau đó trượt xuống chạy lên giường ngồi như cũ, tay đưa đưa phẩy phẩy, "Anh mau chuẩn bị đi.
Chút nữa còn đi ăn trưa với mọi người nữa."
Cao Minh Thành mỉm cười, kêu quản gia đưa đến một cái va li trung bình, sau đó lại đi vào chuẩn bị.
Lúc chọn thêm vài cái khăn quàng cổ cho An Tịnh Nhã treo trên giá, Cao Minh Thành chẳng may đụng vào một cái hộp nhỏ để trên kệ đồ trang sức.
Hộp nhỏ màu đỏ rơi xuống, do chỉ đóng nắp bình thường nên vật trong hộp rơi ra, một ánh sáng xanh lấp ló trong hộp.
Cao Minh Thành đưa tay nhặt lên, lúc này mới biết là một viện ngọc dạ minh châu được treo trên một sợi dây vòng cổ bằng bạc.
"Nhã Nhã, anh nhớ là em đâu có loại dây chuyền này."
Đa số đồ của An Tịnh Nhã là Cao Minh Thành thấy đẹp nên mua về cho cô.
Từ túi xách, giày cao gót, trang sức, mỹ phẩm, nước hoa.
Thấy cái gì hài lòng đều sẽ mua cho cô, lúc đó cô thích cái nào sẽ để ở tủ ngoài hay dùng, còn không vừa hay không thích thì sẽ để ở trong các tủ kính bên trong.
Còn lại là cô sẽ cùng mọi người đi mua sắm, nhưng đồ trang sức như này, Cao Minh Thành biết cô không thích đeo đồ trang sức nên chưa bao giờ mua mấy món này.
Đồ trang sức của cô có một nửa là anh mua cho, một nửa là mẹ mua hoặc mấy món gọi là đồ gia truyền để lại.
An Tịnh Nhã nhìn viên dạ minh châu, "Đây là viên ngọc dạ minh châu em đấu giá được ở buổi đấu giá lần trước.
Vì nó khá to, nhìn rất chói nên em cất trong hộp không dùng đến."
Cao Minh Thành nhìn, sau đó cất lại vào hộp.
An Tịnh Nhã không nghĩ nhiều, cũng không để ý là Cao Minh Thành lại đút cái hộp đó vào túi quần.
Sau khi hai người, đúng hơn là Cao Minh Thành sắp xếp xong hành lý, hai người cùng nhau đi đến nhà hàng đã đặt trước.
Mọi người tổ chức một bữa tiệc nhỏ không lớn, đều là bạn bè thân thiết và người thân.
Nhìn Đường Nhược Vũ so với trước kia có hơi gầy, An Tịnh Nhã đi đến hỏi thăm, "Vẫn chưa quen được cường độ công việc sao? Aiz, gầy đi rồi, Âu Dương tổng chắc chắn là rất văn ghét tôi."
Đường Nhược Vũ quan sát nét mặt của An Tịnh Nhã, hiếm có nở nụ cười, "Đâu phải lỗi của bà chủ.
Tôi lúc trước công việc ít, béo lên không ít, bây giờ có thể trở về hình dáng thon gọn ban đầu rồi."
"Vợ à, có thể đừng vô tâm như vậy có được không.
Lúc trước em gầy nheo, là anh vất vả vỗ em béo, bây giờ lại gầy đi, bao nhiêu công sức vào bếp học nấu anh của chồng em đó."
Đường Nhục Vũ nheo mắt nguy hiểm nói, "Bây giờ anh hối hận rồi sao? Có phải đang nói, biết thế ngày trước không thèm học nấu ăn."
Đường Nhược Vũ vốn là dáng vẻ lạnh lùng, bây giờ nói như vậy, Âu Dương Hàn run đến chỉ biết lắc đầu, biết bản thân còn đứng đây, chút nữa nói luyên thuyên, đêm nay sẽ tranh chỗ ngủ của con Husky ở nhà, vì vậy chạy vội đến chỗ Cao Minh Thành và Mạc Tu Kiệt.
An Tịnh Nhã bật cười, "Âu Dương tổng thật đáng yêu.
Còn rất yêu cô nữa."
Đường Nhược Vũ kiêm tốn cười, "Là do anh ấy đang sợ đêm nay ngủ với con Husky ở bên ngoài nên mới ngoan ngoãn như vậy thôi."
"Công việc ở đoàn làm phim vẫn đang diễn ra rất tốt, đang vào giai đoạn diễn những cảnh còn thiếu rồi.
Mộng Phạn chăm sóc tôi cũng rất chu đáo, người mà được đích thân bà chủ chọn, đúng là không thể xem thường được.
Vạn Kiếp Yêu Em Tổng Tài Xin Đừng Lừa Em!
Chương 149
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương tiếp
Loading...