"Hi nhi!"
Một tiếng gọi, là nỗi nhớ, là yêu thương, còn có sự day dứt ân hận.
An Hi quay đầu lại, trước mặt nàng là bậc đế vương năm nào, vẫn gương mặt anh tuấn của ngày nào, nhưng sao chàng lại khóc thế kia? Ta không phải mới là người bị tổn thương sao, chàng như thế nào đều thay ta rơi nước mắt rồi.
"Hi nhi!"
"Đừng lại gần ta." An Hi lùi lại một bước, đằng sau nàng vẫn là khung cảnh Hoa cung rực lửa cháy, cháy lớn đến mức như muốn thiêu rụi mọi thứ, quả thực, nó đã thiêu rụi mọi thứ, thiêu rụi cả tình yêu và sự tin tưởng của nàng dành cho người nàng yêu.
"Hi nhi, nghe ta giải thích."
"Giải thích? Như thế nào còn có giải thích? Như vậy chưa đủ hay sao?"
Giày vò ta như vậy, chàng còn chưa thảo mãn sao?
"Hi nhi, nhìn lại đằng sau nàng một lần nữa xem."
"Có gì đáng nhìn? Nhìn ta ngu ngốc, nhìn ta nhu nhược, nhìn lại ta của quá khứ là một người si ngốc sao?"
"Hi nhi, ta quả thực là nói dối nàng, nhưng ta chưa bao giờ phụ nàng, cũng chưa bao giờ hết yêu nàng.
Chẳng phải đều đã hứa, Cao Lãnh ta, thứ ta cần không phải thiên hạ, thứ ta quan tâm duy nhất chỉ có nàng.
Từ lúc ta lần đầu đến An Dạ Quốc, ta đều đã coi trọng nàng, nàng không phải đều rõ ràng nhất sao?"
"Coi trong ta? Ha Ha, Hoàng đế, người tại sao đều nói nhảm như vậy? Nếu coi trọng ta, chàng đã không ...." An Hi quát lớn quay người chỉ tay về phía sau nơi nàng tưởng ngọn lửa Hoa cung đang bùng cháy, nhưng không phải, thứ nàng nhìn thấy lúc này chính là hình ảnh bậc đế vương ôm thi thể nàng bật khóc.
Sau đó lại ôm thi thể đẫm máu của nàng ra khỏi lãnh cung lạnh giá, mặc lên cho nàng bộ hỷ phục mà luôn coi trọng, để nàng nằm trong chiếc quan tài mà chỉ có Hoàng đế mới có được.
"Hi nhi, chúng ta quả thực đã mất một đứa con, nhưng vẫn còn một đứa nữa, hài tử lớn lên khỏe mạnh lại có tài, sau này vẫn là thay ta làm một Hoàng đế tốt, để ta có thể luôn ở cạnh nàng, yêu một mình nàng, bảo vệ nàng."
An Hi nàng đều chỉ mang thai một lần, nào lại có chuyện có hai đứa con.
Ánh mắt An Hi nhìn đến Cao Lãnh, có sửng sốt, có kinh ngạc, có vui mừng, có mất mát, có cả căm phẫn.
Năm Cao Lãnh thứ 5, Hoàng hậu An Hi mang long thai, đến lúc sinh mới biết là một cặp song hài tử.
Nhưng đứa bé đầu tiên vừa chào đời đã mất do ngạt thở, một bà đỡ khác ở bên cạnh thấy Hoàng hậu rõ ràng là cố hết sức sinh hài tử ra, đứa bé còn có vẻ to khỏe, nào lại bị ngạt thở mà chết.
Vì vậy bà đỡ này ngay lập tức liền chạy ra bẩm báo với Hoàng đế đứng đợi bên ngoài, bà đỡ kia sau bị tra hỏi liền khai ra, bà ta là bị cha con Triệu gia mua chuộc, mục đích là khiến Hoàng hậu không thể thuận lợi sinh ra hài tử.
Nhưng Hoàng hậu phúc lớn, như thế nào hoài thai vậy mà lại là một cặp song thai đều là Hoàng tử.
Ngay trong đêm hôm đó đứa bé vừa chào đời Hoàng đế liền giao ngay cho một thị vệ thân cận nhất, ngay trong đêm bảo vệ đứa bé an toàn đến An Dạ Quốc nhờ cậy sự bảo hộ của ca ca Hoàng hậu cũng là hoàng đế lúc đó của An Dạ Quốc.
Tuy nói Cao Lãnh lên làm hoàng đế, nhưng thế lực Triệu gia đã ăn sâu vào triều đình, quyền thế so với hoàng đế là hơn một bậc.
Hơn nữa Triệu gia có danh tiếng cực tốt, bao đời làm hiền thần giúp sức cho vua, dân chúng tín nhiệm, đều nói thời Cao đế phồn thịnh đều là nhờ một tay Triệu gia phù trợ.
Không thể chỉ bởi lý do lần này liền lật đổ Triệu gia được, nếu bọn họ biết Hoàng hậu thuận lợi sinh ra thái tử, vậy hài tử nói thế nào cũng đều không sống được đến lúc thừa kế ngai vị.
Chuyện này còn là chuyện của Hoa Quốc, An Dạ Quốc nếu như giúp sức diệt Triệu gia, đối với dân chúng mà nói là sự căm phẫn tột đỉnh, đến lúc đó đối với An Hi Hoàng hậu sẽ không coi trọng nữa.
Vì vậy trong một đêm Cao Lãnh đế liền đưa ra quyết định quan trọng, những cung nữ hôm đó hầu hạ Hoàng hậu sinh đều bị hạ độc, mãi mãi đều không thể nói chuyện được.
Hoàng tử còn sống liền giao cho thị vệ ngay trong đêm đưa đến An Dạ Quốc kèm thèm một lá thự Hoàng đế viết vội nói rõ sự tình.
Sau đó chính là một màn An Hi nhìn thấy, mọi người đều nói con nàng chết rồi, nàng không tin, nàng rõ ràng đều nghe tiếng con khóc mà, nhưng ai cũng nói, đứa bé quá yếu, sau khi khóc vài tiếng đều không còn.
An Hi vì vậy liền đổ bệnh, đợi đến lúc sức khỏe nàng tốt lên, nàng lại được báo tin, tiểu thư Triệu gia đều đã làm Triệu quý phi rồi.
Nói đến sự việc Xuân Nhi chết trong hồ sen, trước khi Hoàng hậu đến chỗ Hoàng đế, Triệu tể tướng đã đến trước, hơn nữa đều đem chuyện này nói lại, nói nô tỳ kia hỗn láo, sau đó quý phi ra tay phạt nặng, nô tỳ kia chết rồi.
Kỳ thực Xuân Nhi không hỗn láo, là nàng ngược lại nghe thấy Triệu quý phi cùng nô tỳ thân cận của nàng ta nói chuyện, nói đến việc sắp tới Triệu quý phi sẽ đổ việc xảy thai cho Hoàng hậu.
Sau đó Xuân Nhi không may bị Triệu quý phi phát hiện, vì vậy giết người diệt khẩu.
Triệu Tể tướng đến nói một tiếng, Cao Lãnh vừa nghe liền hiểu ông ta là ra oai phủ đầu, đây là đang đe dọa.
Hoàng đế yêu chiều Hoàng hậu không phải chuyện một hai ngày, hay một hai người biết, nay tỳ nữ thân cận hầu hạ Hoàng hậu chết oan, khẳng định một khi tra liền rõ, hơn nữa khẳng định có thể tra ra một vài điều không tốt phía sau nữa.
Họ Triệu này quả nhiên đã bắt đầu mưu đồ lật mặt, để Hoàng hậu An Hi an toàn, Hoàng đế nói không tra ra được, sau đó tìm vài cái cớ liền cấm túc Hoàng hậu trong cung, trong mắt họ Triệu kia khẳng định nghĩ chính là Hoàng đế đều chỉ là tên bù nhìn, dọa một câu liền sợ, ngay cả nữ nhân bản thân yêu thương nhất cũng ra tay.
Sau đó An Hi Hoàng hậu chính là sống những ngày u uất, cuối cùng đến xin với Hoàng đế cho bản thân đến ngoại thành nơi trồng một vườn mai trắng tĩnh dưỡng thân thể.
Chỉ cần xa hoàng cung này một ngày đối với Hoàng hậu càng an toàn.
Vì vậy Cao Lãnh chấp thuận, ngoài đội hộ vệ bên ngoài ra, trong bóng tối chính là để hai hộ vệ tài giỏi nhất của mình đến bảo vệ Hoàng hậu, bản thân liền mặc kệ nguy hiểm.
Mỗi đêm Cao Lãnh đều giả trang theo một đội thái giám ra ngoài, phi ngựa hai canh giờ đến biệt viện ngoại thành, lặng lẽ đứng trong màn đêm quan sát từng nhất cử nhất động của An Hi nàng, sau đó rạng sáng lại thúc ngựa trở về cho buổi thiết triều vào sáng sớm.
Thực ra Cao Lãnh là có ý để An Hi trở về An Dạ Quốc một thời gian, nhưng ca ca nàng lúc đó là Hoàng đế An Dạ Quốc đã gửi thư lại, nói việc này chính là đánh rắn động cỏ, họ Triệu kia nhất định sẽ nghi ngờ ra ngay là bọn họ đang muốn diệt y, đến lúc đó không biết hắn sẽ làm ra loại hành động j, kích động lòng dân hay kích động triều thần đều có khả năng xảy ra.
Cách tốt nhất chính là, Cao Lãnh chàng làm một ông vua bù nhìn sủng ái thê thiếp lạnh nhạt Hoàng hậu, Triệu gia kia thấy Hoàng hậu đều là thất sủng sẽ không ngày ngày nhìn chằm chằm vào nàng nữa.
Triệu gia bí mật tác hợp với Bắc triều, bên ngoài nói mục đích chính là, thái tử Bắc triều Cưu Ma La Thập vô cùng yêu thích An Hi Hoàng hâu, mà Hoàng đế Cao Lãnh đối với Hoàng hậu đã chẳng còn yêu thích.
Do vậy Bắc Triều dưới sự lãnh đạo của thái tử Cưu Ma La Thập đem quân đánh Hoa Quốc.
Thái tử Cưu Ma La Thập này chính là không sợ thiên hạ chê cười, chỉ vì một lần nhìn nữ nhân cười liền đem lòng yêu say đắm, một lòng muốn có được nàng, ngay cả khi nàng đã làm Hoàng hậu của nam nhân khác.
Hoàng đế ra chiếu phế hậu ngày hôm trước, hôm sau lại dẫn quân ngăn chặn quân Bắc Triều.
Ngay cả thị vệ Ân Ly trong cuộc chiến này đều không thể sống sót trở về, lại là trúng phải độc của Hoàng đế Cao Lãnh mà chết.
Điều này phải nói đến, Hoàng đế là một cao thủ về độc, độc chàng chế ra đều không có thuốc giải.
Chính là căn mật thất ở Hoa cung, Hoàng đế đều là dùng nơi này để chế tạo độc dược.
Chàng từng đem chuyện này nói với An Hi, nói với nàng độc của chàng không có thuốc giải cũng giống như tình yêu của Hoàng đế đối với Hoàng hậu, chính là yêu đến sâu đậm không gì giải được.
Mỗi lần đều cười nói, a, tình yêu của ta giống như độc, muốn hết yêu nàng quả thật không có thuốc giải, không thể hết yêu.
Sau khi Hoa cung bị cháy, một thái giám cài vào của Triệu quý phi vô tình phát hiện ra mật thất này, cũng biết được Hoàng đế vậy mà lại là cao thủ chế độc.
Triệu Kha Nguyệt biết việc này, nhân lúc An Hi không ở cung liền cho người vào trộm, chính là mỗi loại độc đều lấy đi một ít, còn học thuộc cả tác hại của từng loại độc.
Ân Ly là thị vệ đứng đầu, còn là người của Hoàng hậu, Triệu gia từ lâu đã nhìn người này không thuận mắt, chính là đem chính độc của Hoàng đế hạ độc chàng.
Cũng là nhân lúc Hoàng đế xuất trinh, Triệu Kha Nguyệt đến lãnh cung, lấy ra một loại độc dược mạnh nhất của Cao Lãnh, nói rằng là của chàng đưa, còn lấy ra chỉ dụ giả, nói ban chết cho An Hi.
Sau đó lại cho đám người thái giám của mình làm nhục nô tỳ Xuân Hoa trước mặt An Hi cho đến chết.
Đợi đến khi độc phát tác mạnh, An Hi đau đớn đế thổ huyết, Triệu Kha Nguyệt lại cho người đánh gãy hai chân nàng, còn móc mắt nàng, hành hạ nàng chết trong đau đớn.
Vạn Kiếp Yêu Em Tổng Tài Xin Đừng Lừa Em!
Chương 198
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương tiếp
Loading...