Bùm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, cảm giác từng cơn đau từ trán truyền đến, Mục Vỹ khó khăn mở mắt ra.
Đây là đâu?
Mục Vỹ có chút bối rối.
Ngay trước mắt là một lớp học, chỉ là Mục Vỹ không ngồi ở chỗ của học sinh, mà là đứng phía trên bục giảng.
Phía dưới lớp, một đám học sinh tầm mười lăm mười sáu tuổi trợn tròn mắt, đang chằm chằm nhìn hắn như thể quái vật.
Mục Vỹ lắc đầu: “Không phải là mình đã chết rồi ư? Sao giờ lại xuất hiện ở đây?”
Thiên Vận Đại Lục, đế quốc Nam Vân!
“Mình vẫn chưa chết? Còn xuyên không sao? Anh chàng này, cũng tên là Mục Vỹ? Đây chẳng phải là…quá trùng hợp rồi sao? Khoan đã, bây giờ là thời đại nào vậy?
Hồi tưởng lại những kí ức ngắn ngủi, Mục Vỹ một mình đứng trên bục giảng, trên người mặc một bộ áo dài màu đen, độc thoại với chính mình.
Chỉ là, xuyên không vào cơ thể anh chàng này, dường như hơi đen đủi!
Tên Mục Vỹ này, là một đứa con ngoài giá thú, không được Đại phu nhân của phụ thân trong gia tộc đối đãi tử tế, hơn nữa từ nhỏ đã là phế vật trong tu luyện, cũng không được phụ thân yêu quý.
Kết quả là, mười năm trước đã bị đưa từ thành Nam Vân, thủ đô của đế quốc Nam Vân đến một chi phụ của nhà họ Mục ở thành Bắc Vân hẻo lánh.
Thế nhưng khi đến thành Bắc Vân, Mục Vỹ sống càng chật vật hơn, ở trong chi, phải chịu tiếng là kẻ vô dụng, không có chút địa vị nào, đến cả đầy tớ cũng dám ức hiếphắn.
May mắn thay là vị thiếu gia này không biết đánhvõ, thích đọc sách hơn.
Còn trưởng chi niệm tình hắn dù sao cũng là con trai của trưởng tộc nhà họ Mục, ăn không ngồi rồi cũng có hơi mất thể diện, liền tìm cách chạy trọt cho hắn làm thầy hướng dẫn giảng dạy trong Học viện Bắc Vân của thành Bắc Vân.
Ngày thường giảng giải cho học sinh kiến thức về luyện đan và luyện khí, đều là những thứ đã được ghi rõ trong sách, chỉ việc nhìn theo mà giảng là được.
Về lý mà nói, thì công việc này thực sự rất nhẹ nhàng.
Chỉ là Mục Vỹ vốn dĩ bản tính ngờ nghệch, từ nhỏ đã chịu nhiều ức hiếp nên tính cách có phần nhu nhược.
Giảng những loại kiến thức như này, với hắn mà nói, cũng vất vả không ít.
Theo thời gian, toàn bộ học sinh trong lớp đều hiểu rõ tính cách và thân phận của hắn, dần dần không thèm coi hắn ra gì.
“Mẹ kiếp! Không ngờ ngươi lại đen đủi như vậy, nhà ngươi yên tâm, hai chúng ta bây giờ đã là một, sau này sẽ không có ai dám bất kính với ngươi!”
Sau khi sắp xếp lại dòng suy nghĩ, Mục Vỹ nói đầy tự tin.
“Ai da, thầy Mục, thầy đang nói chuyện với ai đấy? Không phải là vì một viên phấn của học sinh mà biến thầy từ đần độn thành bại não luôn đấy chứ?”
Ngay khi Mục Vỹ hồi tưởng lại kí ức của mình, một tiếng cười to vang lên bên tai, sau đó, toàn bộ học sinh trong lớp đều cười phá lên!
“Im lặng!”
Sắc mặt Mục Vỹ đanh lại, nhìn chằm chằm vào học sinh vừa cười ban nãy, đột nhiên quát lên.
Kiếp trước thân làm Tiên Vương tối cao vô thượng của đại thế giới Vạn Thiên, Mục Vỹ rất ghét việc lúc hắn đang suy nghĩ thì bị kẻ khác cắt ngang.
Bị Mục Vỹ quát, toàn bộ ba bốn mươi học sinh trong lớp đột nhiên im lặng, mồm há hốc, mặt ngẩn tò te không nói nên lời nhìn chằm chằm vào thầy Mục trước mặt giống như nhìn một con quái vật.
“Bây giờ là thời đại nào? Cái lão già Khổ Hải Thiên Tôn có còn quản tiểu thế giới Tam Thiênkhông?” Nhìn đám học sinh đang ngẩn tò te, Mục Vỹ cũng không quan tâm, thản nhiên nói.
Chỉ là, Mục Vỹ vừa nói ra câu đó, mồm miệng của ba bốn mươi học sinh từ trạng thái hình trứng vịt nằm ngang chuyển thành trứng ngỗng nằm đứng, nhìn chằm chằm Mục Vỹ như một kẻ ngốc.
“Ha ha…”
Đột nhiên tiếng cười đầy chế giễu của một học sinh vang lên một lần nữa, vẫn là cậu học sinh ban nãy.
Trên người mặc bộ võ phục màu trắng, tóc buộc gọn phía sau đầu, tuổi chừng mười lăm mười sáu, mặt mày khôi ngô tuấn tú, chỉ là điệu cười ha ha khi nãy thực khiến người khác không ưa được tí nào.
“Mặc Dương, trò cười cái gì?” Kết hợp với kí ức của “Mục Vỹ” bị mình đoạt xác, Mục Vỹ biết, cậu học sinh này, tên Mặc Dương, thường ngày cũng là kẻ hay gây sự nhất!
“Thầy Mục, người ngoài luôn nói, thầy là kẻ vô dụng chỉ biết đọc sách, không biết võ công, trò thấy, bọn họ hoàn toàn nói sai cả rồi!”
Mặc Dương vừa cười vừa nói: “Nói thầy là phế vật ư, thật là xúc phạm từ phế vật này! Thầy đọc sách đến đần cả người ra rồi.
Ha ha…Khổ Hải Thiên Tôn, Khổ Hải Thiên Tôn là truyền thuyết mười nghìn năm trước rồi, tồn tại thật hay không hãy còn chưa rõ, thế mà thầy còn hỏi, còn hỏi lão ta…ha ha…”
Mặc Dương cười đến mức không thể đứng thẳng lưng mà nằm bò ra bàn, tay vừa chỉ vào Mục Vỹ, cười chảy cả nước mắt.
Mười nghìn năm trước?
Mục Vỹ sửng sốt.
Thật không ngờ, hắn lại trùng sinh đến mười nghìn năm sau!
Mục Thần
Chương 1
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương tiếp
Loading...