Mục Vỹ nói không sai, nếu nhà họ Mục cử nhiều tình anh đi mà cuối cùng lại không có thu hoạch thì chẳng khác nào tai họa cả.
Tuy nhiên, Mục Lâm Thần lại hiểu rằng nguy hiểm càng lớn, lợi ích có thể đạt được sẽ càng lớn.
"Con biết trong lòng nghĩa phụ nghĩ gì, cũng không phải là mình không thể cử ai, có điều không căn nhiều như thế này đâu ạ."
"Ồ? Thằng nhóc con nói nên cử ai xem nào?”
"Con chứ ai!"
"Con?"
Mục Lâm Thần vừa nghe Mục Vỹ tự đề cử mình thì hai mắt trợn trừng, khóe môi giật giật.
Không phải ông ấy xem thường hẳn mà là do chuyến đi đến động Phong Lĩnh lần này thật sự quá hung hiểm. Nếu chỉ có một mình Mục Vỹ đi, lỡ đã không lấy được bảo bối gì lại còn khiến hẳn bị liên lụy thì quá là không hay.
"Ha ha, nghĩa phụ khỏi phải lo, con biết nên làm gì khi đi động Phong Lĩnh mà. Xưa nay bảo bối luôn có linh tính, có duyên thì lấy được, nếu không thế có thì con sẽ không cưỡng cầu!
Mục Vỹ tự tin nói: "Nhưng nếu nghĩa phụ nóng lòng phái một lượng lớn nhân tài của nhà họ Mục đi, lỡ may thiệt hại toàn bộ thì ngược lại còn khiến cho nhà họ Mục ta tổn thương nặng nề. Xa thêm nữa, dù có lấy được bảo bối thì gia tộc ta cũng phải mất đến mấy năm để hồi phục, nghĩa phụ cho răng hai lão già Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh kia sẽ bỏ qua cơ hội này sao?"
Nghe thấy lời thuyết phục của hắn, Mục Lâm Thần nhíu mày, không nói gì thêm.
Ông ấy nhìn mấy trăm võ giả trên sân luyện võ một lúc rồi mở miệng nói: "Mục Càn Khôn, ông dẫn một trăm người đến con phố phía Đông đề phòng có kẻ nhân cơ hội làm loạn. Mục Càn Vân, ông dẫn một trăm người đến các cơ sở của gia tộc trong thành Bắc 'Vân cẩn thận kiểm tra và canh phòng. Mục Sơn, Mục Vũ,hai người dẫn hai trăm võ giả còn lại xem xét kỹ lưỡng các thị trấn trong thành, cảnh cáo họ không được bén mảng đến dãy Bắc Vân trong thời gian sắp đến!"
"Rõ, thưa trưởng tộc!"
Mục Càn Khôn và ba người này đều là những thị vệ trung thành với Mục Lâm Thần, luôn vâng lệnh ông ấy mà không nghĩ ngờ lấy một lần.
Mặt khác, họ cũng thấy đề nghị của Mục Vỹ rất đúng
Nhà họ Mục đang trôi nổi giữa mưa gió, không thể mạo hiểm được.
"Còn ta thì ở lại để trấn giữ nhà họ Mục. Nếu thành Bắc Vân và những thị trấn bên dưới xảy ra chuyện gì thì phải báo lại với ta ngay lập tức, nghe rõ. chưa?"
"Rõ!"
Tiếng bước chân "bịch bịch bịch” vang lên, bốn người mang bốn trăm võ giả rời đi từ các lối ra trong nhà họ Mục.
Thấy nghĩa phụ nghe theo ý kiến của mình, Mục Vỹ thở phào.
Dù trong động Phong Lĩnh có bảo bối gì đi chăng nữa thì hân cũng không quan tâm.
Thứ mà hắn cần chỉ có cỏ Phong Linh.
Dĩ nhiên là Mục Vỹ không thể giải thích rõ ngọn ngành chuyện này cho nghĩa phụ biết, nếu có cơ hội lấy được bảo bối khác thì hẳn cứ lấy thôi.
Các site khác đang copy và ăn cắp của truyện azz nhé cả nhà.. Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé. truyện azz chấm vn ạ. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé
“Thắng nhóc kia, nghĩa phụ nghe lời con rồi đấy Ta biết con muốn lấy được cỏ Phong Linh nhưng chuyện gì cũng đừng quá chấp nhất, nghe chưa?"
"Dạ!"
"À, còn một chuyện nữa!", Mục Lâm Thần dặn dò: 'Ta thấy con và nha đầu Tân Mộng Dao kia tâm đầu ý hợp, Tần lão thái gia Tân Thời Vũ cũng rất hài lòng, sắp tới hai đứa chuẩn bị thành hôn đi!"
"ớ?"
“ Ớ cái gì mà ớ, con cũng già đầu rồi chứ gì nữa. Sao vậy, không muốn thành hôn à?”, ông ấy trừng mắt nhìn Mục Vỹ: "Tranh thủ bây giờ ta còn chăm nom. được thì hai đứa lo mà thành hôn cho ta khỏi phải sốt ruột đi. Hơn nữa, chắc chắn nhà họ Tân cũng cử người đi động Phong Lĩnh, ta sẽ bàn bạc với Tân lão thái cho con đi theo.
“Hả?”" Mục Vỹ nghe vậy thì há hốc mồm.
Khó khăn lắm mới khuyên được nghĩa phụ từ bỏ ý định, cuối cùng ông ấy lại kêu hẳn đi cùng nhà họ Tân.
Mục Vỹ chỉ muốn đi một mình, nếu không sẽ không thể dùng được những gì mình đang che giấu.
Quá mạo hiểm khi đi chung với người của nhà họ Tần.
Xem ra hắn phải nghĩ cách khác thôi.
Thời gian dần trôi, mấy ngày nay Tề Minh luôn ở tại con phố phía Đông để luyện chế phàm khí.
Từ phàm khí hạ phẩm đến phàm khí thượng phẩm, vì ngày một quen thuộc nên cậu ấy luyện chế cũng thành thạo hơn
Trong trận đấu với Tề Vân, tuy Tề Minh đã thành công luyện chế ra phàm khí thượng phẩm và giành thẳng lợi, nhưng bàn về luyện khí chân chính thì khả năng của cậu ấy vẫn còn yếu kém so với Tề Vân.
Thời gian gần đây, vì được liên tục luyện khí tại con phố phía Đông thuộc quyền kiểm soát của nhà họ Mục nên Tê Minh có cơ hội rèn luyện bản thân, tiến bộ nhanh chóng.
Diệu Tiên Ngữ cũng không ngồi chơi, mang các thầy luyện đan trong Thánh Đan Các đến sai sử chạy qua chạy lại trong này, dáng vẻ không khác gì một đại tiểu thư kiêu căng.
Còn Mặc Dương thì thực lực đang được đề cao, giúp cho vị trí người thừa kế hiệu buôn nhà họ Mặc của mình được củng cố.
Gã đang hợp tác làm ăn với nhà họ Mục nên gần đây Mặc Hải mà thấy gã cũng phải đi đường vòng.
Biểu hiện của ba người đệ tử đều làm cho Mục Vỹ cảm thấy rất hài lòng.
Hôm nay, bầu không khí náo nhiệt trong thành Bắc Vân bỗng chốc trở nên im lặng.
Mọi người đều biết rằng đó là do đã có người mất kiên nhẫn, xuất phát đến động Phong Lĩnh trong dãy Bắc Vân.
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng. Những người khác cũng không muốn bị bỏ lại ở đãng sau, thế là nhiều người trong thành Bắc Vân đã bắt đầu lặng lẽ lên đường.
“Nghĩa phụ, không cần đâu ạ, con tự đến nhà họ Tần là được!"
Ở cổng lớn nhà họ Mục, Mục Lâm Thần đang kèm chặt Mục Vỹ mà đi tới nhà họ Tân.
"Nhóc con, tưởng ta không biết con đang suy tính cái gì à?" Mục Lâm Thần hả hê nói: "Muốn bày trò? Không có cửa đâu nhá! Hôm qua Mộng Dao đã nói với ta là nhất định phải mang con tới nhà họ Tân để đi chung với nó."
Mục Thần
Chương 119
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương tiếp
Loading...