Mục Vỹ thăm mắng một tiếng khi nhìn thấy nụ cười gian xảo của nhị phu nhân.
Người phụ nữ này đúng là đê tiện hết chỗ nói.
“Được!”
Mục Thanh Vũ gật đầu, không bác bỏ.
“Được thôi!”
Mục Vỹ mỉm cười, đáp: “Nhưng nhị phu nhân này, ta là người nhà quê nên ra tay không nể nang ai đâu, nếu có đánh Mục Khuynh Thiên gì đó bị thương thì bà đừng trách ta nhét”
“Nồi trước bước không qua!"
Mục Vỹ vừa nói dứt lời, một giọng nói chợt vang lên.
Một bóng người đi ra khỏi đám đông.
Người này mặc một bộ võ phục màu vàng, tóc buộc cao, cao một mét chín, dáng người cường tráng, mạnh mẽ, lúc y xuất hiện đã khiến cho mọi người chấn đông,
Mục Khuynh Thiên.
Y là con trai thứ hai của nhị phu nhân, có thành tựu xuất sắc bẩm sinh trên phương diện võ thuật. Mới hai mươi tuổi, y đã đạt đến cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ hai, là một thiên tài xuất chúng.
“Ngươi là Mục Khuynh Thiên hả? Sao trông chẳng giống Mục Thanh Vũ tí nào thế!"
“Mục Vỹ!"
Mục Vỹ vừa nói dứt câu, Mục Thanh Vũ đã cau mày, quát.
“Hỗn láo! Ngươi nói vậy là có ý gì hả?”
Mục Khuynh Thiên tức giận mắng, sau đó nhảy lên trước.
Y giơ cả hai tay ra, chân nguyên hùng hậu tuôn ra giữa hai cánh tay, nhìn kỹ có thể thấy lượng chân nguyên đó đang bùng nổ.
“Cút!"
Mục Vỹ khẽ quát một tiếng, bước lên trước, tung ra một quyền.
Hành động của hắn vừa đơn giản, vừa dứt khoát rành mạch.
Bụp..
Một âm thanh chợt vang lên, hai người va chạm với nhau.
Mọi người có mặt tại đây đều đổ đồn ánh mắt về phía hai người họ, chỉ thấy hai người đụng vào nhau, nhưng chưa tách ra.
"A..."
Bầu không khí tĩnh lặng không kéo dài bao lâu, một tiếng kêu thảm thiết đã vang lên.
Mục Khuynh Thiên đột nhiên hét lên một tiếng thảm thương, y hộc ra một ngụm máu nằm xuống đất, hai tay buông thống, không thể nhấc lên được nữa.
Gãy tay!
Trông thấy dáng vẻ thê thảm của Mục Khuynh Thiên, mọi người trong nhà họ Mục đều kinh ngạc.
“Mục Vỹ này mới là tăng thứ mười của cảnh giới thân xác mà đã khủng khiếp vậy sao?”
“Dù Mục Khuynh Thiên chưa được coi là thiên tài đỉnh cấp trong nhà họ Mục chúng ta, nhưng cũng có thiên phú, hơn nữa còn là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai, vậy mà lại bị tên này đánh gãy hai tay bằng một quyền”.
“Nhà họ Mục sắp nổi sóng gió rồi!”
“Khuynh Thiên...”
Một tiếng hét chói tai vang lên, một bóng người chợt lao ra, đó chính là nhị phu nhân.
Nhìn đôi cánh tay buông thống vô lực của Mục Khuynh Thiên, nhị phu nhân đỏ hoe mắt, gương mặt lộ vẻ thương xót, sau đó mụ ta nhìn Mục Vỹ với vẻ đầy căm phẫn.
“Trưởng tộc, Mục Vỹ ra tay độc ác như vậy, đến huynh đệ của mình còn vậy thì sao có thể đảm đương vị trí thiếu trưởng tộc được?”
Nghe thấy nhị phu nhân tố cáo mình, Mục Vỹ cười lạnh.
Mụ ta tưởng Mục Vỹ hắn thèm khát cái thân phận thiếu trưởng tộc này lắm sao?
Rõ rành là Mục Thanh Vũ bắt hẳn đến đây ngồi vào vị trí này, không thì còn lâu hẳn mới thèm bước một chân vào đây.
“Được rồi!"
“Trưởng tộc..."
“Ta đã nói rồi, không nghe thấy sao?", Mục Thanh Vũ cất cao giọng: “Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai mà không đánh lại được cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, đúng là mất mặt! Mục Khuynh Thiên, con hãy bế quan suy ngẫm một tháng đi”.
“Trưởng tộc..."
“Không nghe thấy ta nói gì sao?"
“Vâng!”
Nhị phu nhân không phản kháng nữa, cúi đầu xuống.
Mục Thanh Vũ là ông trời, là tất cả của nhà họ Mục.
Mệnh lệnh của ông ấy là tối thượng, không ai được phản đối.
Nhưng những người khác đã nghe ra ý khác trong câu nói này của Mục Thanh Vũ.
Cảnh h Huyệt tầng thứ nhất?
Mục Vỹ đã bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng, thứ nhất rồi ư?
Một tháng trước, không phải hắn mới chỉ bước vào tầng thứ mười của cảnh giới thân xác thôi sao?
“Vỹ Nhi, tuy giờ con là thiếu trưởng tộc, nhưng con phải nhớ con là một thành viên của gia tộc. Phải đối xử với người trong tộc thế nào, ta nghĩ trong lòng con hiểu rõ."
“Ta hiểu!”
Mục Vỹ gật đầu, nói: “Trưởng tộc, không còn chuyện gì nữa thì ta xin lui trước, đi đường cả tháng trời cũng mệt rồi”.
“Ừm, con lui xuống đi! Mọi người cũng giải tán đi!"
Dần dà, sau khi Mục Vỹ rời đi, những người khác cũng tán hết.
Nhưng sau vụ ồn ào này, mọi người trong nhà họ. Mục đều thấy có lẽ nhà họ Mục sắp xảy ra biến đổi lớn.
Trong đoàn người, có một người thanh niên đi phía sau một người phụ nữ có vóc dáng mảnh mai.
“Mẹ, Mục Vỹ đó xem chừng không đơn giản!”, người thanh niên cao gầy khôi ngô có đôi mắt đen lay láy mê người.
“Doãn Nhị, hôm nay con đã thấy dáng vẻ của đại phu nhân và nhị phu nhân rồi chứ? Đến họ còn phải chịu thiệt đấy! Bây giờ, phụ thân con đang rất bênh vực cho Mục Vỹ đó, sắp tới con đừng đắc tội với nó, tốt nhất hãy tìm cách kết thân”.
“Con hiểu rồi ạ! Mẹ, đại phu nhân và nhị phu nhân suốt ngày chèn ép mẹ, hôm nay họ bị như vậy cũng đáng đời! Mục Thậm Minh đó là một tên vô dụng, còn Mục Phương Ngọc - con của nhị phu nhân là một thiên tài thực thụ, con tự thấy mình không phải là đối thủ; Mục Chiến Anh - con của tứ phu nhận là một kẻ cưỡng chiến đấu, không liên quan đến vị trí trưởng tộc. Việc mẹ con ta cần làm bây giờ là kiên nhẫn."
Kiên nhẫn, chính xác!
Trông thấy ánh mắt sâu xa của con trai mình, tam phu nhân gật đầu, mỉm cười hài lòng.
“Con hãy nhớ trên đời, người mạnh nhất chưa chắc đã là chúa tế, mà người thông minh nhất mới là người nắm giữ đại cục.”
“Con nhớ rồi thưa mẹ!”
...
Cùng lúc đó, mọi ngóc ngách trong nhà họ Mục đều đang sục sôi, người trong tộc và đám người hầu đều truyền miệng nhau về buổi gặp gỡ đầu tiên của Mục Vỹ đã diễn ra hoành tráng thế nào.
Nhưng đương sự là Mục Vỹ thì lại hoàn toàn không quan tâm đ ến bất kỳ chuyện gì.
Phải công nhận nhà họ Mục đúng là một trong năm thế lực lớn ở đế quốc Nam Vân Mục Vỹ nằm trên chiếc giường rộng rãi, cảm nhận chiếc đệm mềm mại bên dưới, hắn có một cảm giác cực kỳ thư thái.
Nhưng bây giờ không phải là lúc hắn hưởng thụ.
Mục Thần
Chương 177
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương tiếp
Loading...