“Đại trưởng lão, không cần người phải lãng phí tiền của nữa. Ta tin đan dược mà đại sư Diệu luyện chế đủ để giúp nghĩa phụ hồi phục, nên đại trưởng lão cứ về nghỉ ngơi đi ạ!"
“Hừ!”
Thấy Mục Vỹ nói vậy, Mục Phong Nguyên xanh mặt, nói: “Thế sao được, chuyện liên quan đến tính mạng của trưởng tộc, đương nhiên lão phu phải xác nhận không có gì bất ổn thì mới rời đi được, tránh cho ai đó nhân cơ hội này mưu hại trưởng tộc!”
Mưu hại?
Mục Vỹ thầm cười lạnh.
Chưa biết ai mới có ý đồ mưu hại đâu!
Kẽo kẹt.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng đóng kín đột nhiên bị mở ra.
Đại sư Diệu Thanh thở ra một hơi, đi ra ngoài.
Đi sát theo sau là Mục Sơn và Mục Vũ đang dắt trường đao ở thắt lưng.
Cuối cùng tới một bóng người đang đứng kiên cường ở trong phòng.
Mục Lâm Thần!
Bây giờ, toàn thân Mục Lâm Thân đang lắng lặng toát ra hơi thở hoàn toàn khác trước.
Vẻ tái nhợt trên gương mặt ông ấy đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sắc hồng khoẻ mạnh.
“Sao... Sao có thể!”
Trông thấy Mục Lâm Thần đứng ở cửa phòng như chưa từng bị trúng độc, Mục Phong Nguyên há hốc miệng, có vẻ hoảng sợ.
Không phải là lão ta không tin đan dược mà đại sư Diệu Thanh luyện chế.
Mà là đến đan dược tam phẩm cũng không thể chữa khỏi cho một võ giả mắc bệnh nặng sắp chết hồi phục lại hoàn toàn nhanh như vậy được.
Hơn thế nữa, chẳng những Mục Lâm Thần khỏi bệnh, mà còn mạnh hơn.
Rốt cuộc Mục Vỹ đã nhờ đại sư Diệu Thanh luyện chế loại đan dược thần kỳ gì vậy!
“Trưởng... tộc.”
Trông thấy Mục Lâm Thần còn khoẻ mạnh hơn trước đứng đó, Mục Phong Nguyên và Mục Phong. Thanh hành lễ, hậm hực chào hỏi.
"Hừ!"
Mục Lâm Thần hừ lạnh một tiếng, nói: “Dạo này, đại trưởng lão và nhị trưởng lão phải hao tổn tâm trí rồi! Người đâu, mời hai vị trưởng lão về nghỉ ngơi cho ta!"
“Trưởng tộc!"
“Trưởng tộc!"
“Sao? Không lẽ hai vị trưởng lão không coi lời nói của trưởng tộc ta ra gì nữa sao?”
Thấy đại trưởng lão và nhị trưởng lão biến sắc mặt, Mục Lâm Thần khẽ hô lên một tiếng, chân nguyên đã hội tụ giữa đôi bàn tay.
“Không dám!"
Bọn họ liếc ánh nhìn thâm độc về phía Mục Vỹ, sau đó được Mục Càn Khôn và Mục Càn Vân áp tải ra khỏi biệt viện
“Nghĩa phụ!”
“Cái thằng này! Rốt cuộc con đã tốn bao nhiêu linh thạch mới nhờ được đại sư Diệu Thanh giải độc cho ta hả?”, Mục Lâm Thần đi tới gần Mục Vỹ, nhỏ giọng mắng: “Không tiêu hết sạch tiền của nhà họ Mục ta đấy chứ!”
"Không ạ!"
Mục Vỹ bĩu môi: " Là Đại sư Diệu Thanh quan tâm đ ến sức khoẻ của cha, nên vừa đến nhà họ Mục một cái là luyện đan giải độc cho cha luôn, mà không lấy một xu nào!”
“Thật vậy ư đại sư Diệu Thanh?”
“Đúng, đúng vậy!"
Diệu Thanh bật cười nói: “Nếu sau này có cơ hội, lão phu vẫn muốn luyện đan cho thầy Mục Vỹ tiếp!”
Hả?
Trông thấy gương mặt đầy vẻ tự đắc của đại sư Diệu Thanh, Mục Lâm Thăn càng không hiểu ra làm sao.
“Thầy Mục, xong việc rồi thì ta về trước đây!”
Diệu Thanh vội vã nói.
Trước đó, ông ấy còn nghi ngờ không biết đan dược mà Mục Vỹ luyện chế có công hiệu hay không. Nhưng bây giờ, sau khi tận mắt trông thấy tác dụng của Tố Tâm Đan, ông ấy chỉ muốn nghiên cứu phương pháp luyện đan và từng chỉ tiết trình tự mà Mục Vỹ giảng trong lúc ông ấy luyện đan ngay thôi.
Giờ nghĩ kỹ lại ông ấy mới thấy những bước này có vẻ hơi khác cách luyện đan của Thiên Vận Đại Lục, nhưng nó lại cao siêu hơn nhiều.
Nhưng trong đó vẫn tồn tại những khuyết điểm nhỏ khiến ông ấy chưa thể lý giải được.
Có thế nào Diệu Thanh cũng không thể nghĩ rằng, những điểm sai sót ấy là do Mục Vỹ cố tình tạo ra.
Nếu Mục Vỹ thể hiện bản thân quá tài giỏi, chắc chắn sẽ khiến đại sư Diệu chú ý.
Mà người đứng phía sau đại sư Diệu Thanh chính là Thánh Đan Tông,một tông phái có địa vị cực kỳ cao.
Nếu bị họ chú ý đến thì chẳng phải chuyện tốt lành gì!
“Nghĩa phụ, người vừa qua khỏi cơn bạo bệnh, nên nghỉ ngơi nhiều vào ạ!”
“Cái thằng này, ta nghỉ làm sao được”, Mục Lâm Thần cười mắng: “Ta không biết con đã đồng ý điều kiện gì với đại sư Diệu, nhưng nếu tặng một nửa con phố của nhà ta cho ngài ấy thì ta thà chết còn hơn!"
“Con nào dám ạ!"
Mục Vỹ cười khổ nói: “Con chỉ làm một giao dịch với đại sư Diệu thôi”.
“Giao dịch gì?"
“Bí mật ạ!”
Mục Vỹ cười he he.
“Thằng nhóc này, giờ càng ngày càng thần bí đấy! Nhưng đây cũng là điểm khiến ta lo lẳng. Nếu con giống trước kia, ta còn có thể bảo vệ con, chứ bây giờ...."
“Nghĩa phụ, người nói sai rồi. Con đã lớn, phải là con bảo vệ người. Nghĩa phụ yên tâm, chắc chắn sau này chúng ta sẽ sống sung túc!"
“Cái thằng này!"
Mục Lâm Thần đần bình tĩnh lại, rồi thở dài nói: “Lần này, ta không ngờ Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh lại to gan lớn mật tới vậy. Xem ra tới lúc quyết định rồi!”
Mục Vỹ ngẩn người khi nhìn vẻ mặt của nghĩa phụ.
Đại trưởng lão và nhị trưởng lão bất tay nhau hãm hại nghĩa phụ của hãn, hẳn cũng có một phần trách nhiệm. Nhưng dù hẳn không xử lý Mục Lang và Mục Khoảnh, khi nghĩa phụ tuổi về già, không có con cái nương tựa, kiểu gì đại trưởng lão và nhị trưởng lão cũng sẽ lại ra tay.
Hắn chỉ ép hai người họ lộ dã tâm sớm hơn thôi.
Dứt lời, Mục Lâm Thần cất bước, rời khỏi biệt. viện
Trưởng tộc đã khỏi bệnh. Bây giờ, ông ấy phải bình ổn nhà họ Mục, để mọi người yên tâm thì mới có thể hoàn toàn giải quyết được hai con rắn độc là đại trưởng lão và nhị trưởng lão!
“Xem ra việc điều tra động Phong Lĩnh phải dời lại rồi"
Bây giờ, có lẽ trong nội bộ của nhà họ Mục đã có người hoang mang. Lúc này, hẳn phải đứng về phía nghĩa phụ để phụ giúp ông ấy.
Hơn nữa, hẳn đã đột phá tầng thứ tám, nên cũng cần thời gian để củng cố thêm cảnh giới của mình.
Mục Thần
Chương 113
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương tiếp
Chương trước
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương tiếp
Loading...